Chuyện này Chân Noãn đã sớm nghe Quan Tiểu Du nhắc đến. Mặc dù là bác sĩ pháp y, nhưng để nhanh chóng quen thuộc với quy trình làm việc và phương hướng điều tra cơ bản, cô vẫn phải làm đủ mọi việc trong kỳ thực tập. Bốn chữ "công tác thực địa" này, nghĩ thôi đã thấy rất đáng chờ mong rồi.
Ngày hôm sau, đúng bảy rưỡi, Chân Noãn có mặt tại phòng làm việc. Vì đến sớm hơn giờ xuất phát dự kiến nên cô tranh thủ làm việc của mình.
Bây giờ đã là tháng Mười một, vì không muốn để cuối năm bận đến mức vắt chân lên cổ, Chân Noãn sẽ phải bắt đầu thống kê và kiểm tra đối chiếu dữ liệu các vụ án từ sớm. Cô pha một ấm trà, tiếp tục xem những tài liệu đã điều chỉnh từ mấy ngày trước "Ngày mùng 5 tháng 10. Đường Xuân Cảnh, quận Bạch Tháp. Nữ. Mười tám tuổi. Ngã từ trên tầng…" Cô lẩm bẩm đọc, chậm rãi xem hết báo cáo. "…Tự sát."
"Ngày mùng 5 tháng 10. Phố Mễ Hoa, quận Giang Thành. Nam. Hai mươi tám tuổi. Chết bên vệ đường… Ngày mùng 7 tháng 10 kết án. Rắp tâm gây tai nạn. Mưu sát."
"Ngày mùng 5 tháng 10. Đường Tú Thủy, quận Lan Quế. Nam. Hai mươi tư tuổi. Ngất ở ven đường, không kịp cấp cứu nên tử vong… Giá thép ở công trường rơi xuống, bị đè chết ngoài ý muốn."
"Ngày mùng 6 tháng 10…"
Chân Noãn xem chồng tài liệu dày cộp trước mặt, tất cả đều là vụ án trước khi cô tiếp nhận công việc. Mỗi quý đều có thống kê. Ba quý trước, giáo sư Trịnh đều đã kiểm tra đối chiếu nên tạm thời, cô chỉ cần kiểm tra lại từ tháng Mười. Cô không thể nào ngờ rằng Dự Thành lại nhiều vụ án đến vậy, lượng công việc thật sự quá nhiều.
Cô nghiêm túc xem từng chi tiết trong mỗi báo cáo, bất giác đã đến tám rưỡi.
Điện thoại phòng làm việc đổ chuông, là Đàm Ca: "Chân Noãn, em đã đến chưa thế?"
Chân Noãn vội giải thích: "Em đang ở trong phòng làm việc, không lười biếng đâu ạ!" Cô cầm ống nghe, lắc đầu nguầy nguậy.
Bên kia bỗng vang lên tiếng cười khà khà: "Có nói em lười biếng đâu, mau xuống đây!"
Chân Noãn vội vàng thu dọn đồ đạc rồi xuống tầng. Lúc cô chạy tới cổng, chỉ thấy nhóm Ngôn Hàm đang đứng bên cạnh xe, vừa nói vừa cười.
Hôm nay, Đội trưởng Ngôn mặc một chiếc áo gió màu xanh đậm với đường may tinh tế tôn dáng, trông anh cao gầy nho nhã, phảng phất khí chất thanh tao hơn thường ngày.
Anh đưa mắt nhìn cô, nụ cười vơi bớt phần nào, hỏi: "Trốn trên tầng làm gì thế?"
"Làm việc ạ!" Cô chun mũi.
Anh nhìn cô hồi lâu rồi quay đầu ra sau, xoay người nói: "Lên xe đi!"
Sau khi lên xe, Chân Noãn phát hiện mấy người đàn ông này bớt cười đùa đi nhiều, xem chừng bởi vì sự có mặt của cô nên cách ăn nói và dùng từ tếu táo trong cuộc nói chuyện giữa họ đều đã được giản lược.
Những người thuộc Đội Hình sự đều có tính cách hoạt bát, cởi mở. Trên đường, Trưởng khoa Bạch và Đàm Ca luôn chủ động nói chuyện phiếm với Chân Noãn.
Trưởng khoa Bạch: "Chân Noãn, xem qua hồ sơ lý lịch thì hình như cô là người Thâm Quyến nhỉ?"
"Dạ, đúng vậy!" Cô trả lời rồi vội vàng gật đầu lia lịa.
Ngôn Hàm ngồi bên nghe thấy, ánh mắt tản mạn liếc về phía cô. Cô nghiêm túc nhìm chằm chằm bóng lưng người hỏi như học sinh tiểu học đang trả lời câu hỏi khi bị khảo bài. "Nhưng đó chỉ là nơi tôi sinh ra thôi. Tôi lớn lên ở Dự Thành." Anh nhìn ra được vẻ mặt khá căng thẳng của cô khi ở trong không gian nhỏ hẹp với ba người đàn ông này. Nhưng đồng thời, cô vẫn rất phối hợp với sự trao đổi đầy thiện ý của người khác, càng không hy vọng bản thân thể hiện phản ứng chậm chạp.
Đàm Ca nói xen vào: "Vậy chẳng phải em và sếp là đồng hương sao?"
"Không phải đâu ạ!" Chân Noãn lắc đầu. "Anh ấy là người Thâm Thành mà."
Trưởng khoa Bạch cười hì hì: "Nghe cũng như nhau cả thôi."
Đàm Ca trợn mắt: "Hà Lan và Hà Nam giống nhau hả?"
Trưởng khoa Bạch bị ngọng âm "n" và "l", tưởng Đàm Ca trêu mình nên tranh luận: "Hà Lan và Hà Lam mới chắc chắn giống nhau."
Chân Noãn không nhịn được, khẽ nở nụ cười.
Trưởng khoa Bạch: "Chân Noãn, ba mẹ cô làm gì thế?"
"Tôi lớn lên ở trại trẻ mồ côi…" Chân Noãn chưa dứt lời, Đàm Ca xem kỹ lại hồ sơ rồi đập một phát lên tay Trưởng khoa Bạch. Trưởng khoa Bạch vẫn chưa ý thức được, còn trợn mắt: "Đang lái xe đấy, cẩn thận đừng làm tay cậu đây tuột khỏi vô lăng." Nói xong, còn cố tình cho xe lảo đảo như đang phân cao thấp.
Chiếc xe loạng choạng lệch khỏi quỹ đạo thẳng tắp rồi lại trở về vị trí cũ như một món đồ chơi. Chân Noãn giữ thăng bằng không tốt, lập tức bị nghiêng người, lao vào lồng ngực Ngôn Hàm. Lúc này, anh đang hết sức bình thản nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!