Chương 38: (Vô Đề)

Sau khi xảy ra chuyện, Lâm Khả Tinh trở về phòng của mình.

Mọi thứ đều quá đột ngột không có bất kỳ khoảng đệm nào, cô ta vừa ão não vừa xấu hổ, chút ngọt ngào hạnh phúc khi Tưởng Diên hôn cô ta đã biến mất không còn tăm hơi. Cô ta trốn trong phòng, phản ứng đầu tiên của cô ta chính là trốn chạy, không biết nên đối mặt với Tưởng Diên như thế nào. Cô ta sợ anh ta sẽ chất vấn mình tại sao phải làm như vậy, cô ta cũng không biết nên đối mặt với Giang Nhược Kiều ra sao, đôi mắt trong veo của đối phương khiến cô ta thực sự sợ hãi.

Cô ta nghe thấy tiếng động ở tầng dưới truyền tới bèn di chuyển cơ thể tê liệt của mình đi đến bên bệ cửa sổ.

Ở khoảng cách khá xa, cô ta không thể nghe rõ cuộc trò chuyện của bọn họ, mãi cho đến khi bạn của Giang Nhược Kiều giận dữ hét lên một câu…

"Không chia tay để dành đón Tết à?"

Cô ta khẽ khựng lại một lúc.

Chia tay?

Đôi mắt Lâm Khả Tinh tràn ngập kinh hãi. Sao lại chia tay rồi? Sao có thể chia tay chứ? Cô ta càng lúc càng cảm thấy bất an, hốc mắt không biết đã đỏ lên từ lúc nào. Lâm Khả Tinh cảm thấy tất cả đều là lỗi của mình, nếu không phải cô ta muốn tới đây chơi, nếu không phải cô ta bị ma xui quỷ khiến không lên tiếng kêu anh ta dừng lại, vậy thì tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra.

Lâm Khả Tinh thích Tưởng Diên nhiều năm như thế, không ai biết rõ hơn cô ta về tình yêu và sự cố chấp của Tưởng Diên dành cho Giang Nhược Kiều.

Nếu Giang Nhược Kiều muốn chia tay, anh ta phải làm sao đây? Anh ta phải làm thế nào giờ?

Giang Nhược Kiều đã lên xe đi rồi, Lâm Khả Tinh càng lúc càng hận bản thân mình, cô ta ân hận tới rơi nước mắt. Cô ta cảm thấy bản thân mình quá tồi tệ, không làm anh ta vui lên thì thôi, thế mà bây giờ còn phá hoại luôn cả tình cảm của Tưởng Diên khiến anh ta đau lòng buồn khổ! Cô ta thật đáng chết!

Giá như, giá như cô ta biến mất thì tốt rồi.

Mắt Lâm Khả Tinh đẫm nước mắt, đây là lần đầu tiên cô ta ghét bản thân mình như vậy.

Dưới tầng.

Sau khi Giang Nhược Kiều rời đi, xung quanh bỗng trở nên im lặng, Lúc này Tưởng Diên không thèm hỏi tại sao Lục Dĩ Thành lại ngăn anh ta lại. Anh ta ngây ngốc đứng đó một lúc mới đột nhiên bừng tỉnh, vội lấy điện thoại di động ra định gọi điện thoại cho cô, nhưng lại phát hiện ra đầu dây bên kia vẫn luôn máy bận. Tưởng Diên gõ chữ gửi cho cô một tin nhắn mà ngón tay run run, nhưng bên kia lại hiển thị rằng anh ta không còn là bạn của cô nữa.

Không còn nghi ngờ gì nữa, khoảnh khắc Giang Nhược Kiều lên xe, cô đã chặn tất cả mọi phương thức liên lạc của Tưởng Diên.

Cô đã quyết tâm chia tay nên không bao giờ muốn dính dáng gì đến người này nữa.

Đây là lần đầu tiên Giang Nhược Kiều quyết đoán như vậy.

Tưởng Diên hoàn toàn hoảng loạn.

Cả thế giới đều đang quay cuồng, anh ta bước loạng choạng suýt chút nữa đã té ngã, anh ta không hề nghĩ ngợi với tay lấy chìa khóa xe trong túi quần ra định lái xe đuổi theo cô.

Hành động này của anh ta khiến người khác giật mình.

Đỗ Vũ và Vương Kiếm Phong đều lao lên để ngăn anh ta lại.

Tưởng Diên vẫn cố vùng vẫy: "Tôi phải đuổi theo cô ấy, cô ấy còn chưa nghe lời giải thích của tôi!"

Khung cảnh lại trở nên hỗn loạn, Vân Giai và hai người khác lạnh mặt đứng nhìn. Cuối cùng vẫn là Lục Dĩ Thành không chịu nổi nữa bước nhanh lên trước, giữ chặt lấy anh ta rồi lạnh lùng lên tiếng: "Cậu điên rồi à? Giờ còn lái xe? Cậu có biết mình đã uống bao nhiêu rồi không? Cậu muốn chết cũng không ai cản, nhưng nếu cậu lái xe tông vào người khác trên đường thì làm sao?

Cậu có trách nhiệm với bản thân và người khác tí được không?"

Say rượu lái xe không chỉ có hại cho bản thân mà còn hại đến người khác.

Ít nhất, là người thì đừng làm hại người khác.

Đôi mắt Tưởng Diên đỏ hoe vì nôn nóng, nhưng lại á khẩu không thốt nên lời.

Vân Giai và hai người khác cũng hơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Lục Dĩ Thành nổi điên, cũng là lần đầu thấy anh nói chuyện thẳng thừng và sắc bén như vậy.

Nhưng Lục Dĩ Thành nói đúng, Tưởng Diên đã uống nhiều rượu như thế, không thể lái xe trong trạng thái này được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!