Tuy nói thế nhưng anh ta vẫn ngồi xuống mép giường của Đỗ Vũ: "Nói đi."
Đỗ Vũ là em út trong ký túc xá, hay trêu đùa người khác. Nhưng lúc này, anh ta lại tỏ ra nghiêm túc nói: "Sếp Tưởng, tôi nói cho cậu biết, cậu không được làm thế đâu, đây là tự tìm đường chết đấy, cậu có biết không? Khoan nói đến chuyện khác, cậu thẳng thắng sẽ được khoan hồng, rốt cuộc cậu và em gái Khả Tinh kia có quan hệ gì thế?"
Tưởng Diên cảm thấy rất phiền.
Tại sao mọi người đều cảm thấy giữa Khả Tinh và anh ta có gì đó nhỉ.
Nhược Kiều để ý thì thôi đi, tại sao Đỗ Vũ cũng nói như thế?
"Có thể là quan hệ gì chứ?" Tưởng Diên tỏ vẻ không kiên nhẫn: "Tôi nói rồi, mẹ của em ấy và mẹ tôi là bạn thân, mẹ tôi làm việc ở nhà em ấy. Đơn giản vậy thôi."
Đỗ Vũ trợn mắt: "Tôi sẽ nhắc cho cậu một tin tức quan trọng, hai người là thanh mai trúc mã."
Tưởng Diên: "?"
Đệt, tại sao anh ta và Khả Tinh biến thành thanh mai trúc mã rồi?
Anh ta lạnh lùng nói: "Nói bậy gì thế, em ấy chỉ là con nít!"
Đỗ Vũ không sợ anh ta, lập tức phản bác: "Mất cả hứng! Quá tụt mood! Cậu biết cái gì là con nít không? Tư Nghiên nhà Lục Dĩ Thành mới là con nít. Mười tám tuổi thì coi là con nít gì nữa, người ta đã thành niên rồi. Thế mà cậu cũng nói được."
Vương Kiếm Phong đang chơi điện thoại cũng bật cười thành tiếng.
Tưởng Diên: "… Lão út, cậu có ý gì?"
"Không có ý gì." Đỗ Vũ chân thành nói: "Tôi sợ cậu kéo thấp điểm đạo đức của ký túc xá nam chúng ta xuống."
Tưởng Diên: "?"
Rốt cuộc Vương Kiếm Phong không nhịn được nữa, bật cười ha hả. Anh ta dựng thẳng ngón cái với Đỗ Vũ: "Chuẩn, cậu nói câu này quá đúng."
Đỗ Vũ thấy Tưởng Diên sắp nổi giận, nghiêm túc nói: "Sếp Tưởng, thật đấy, cậu không được như vậy, mặc kệ hai người là thanh mai trúc mã thật hay giả, dù sao cô ta cũng mười tám tuổi rồi không phải là con nít nữa, mà thật sự cũng không còn là con nít. Cậu có bạn gái, không phải khi yêu nên chú ý có chừng mực một chút sao? Không nói chuyện khác, nếu bên cạnh Giang Nhược Kiều cũng có một đứa con trai như vậy, cô ấy dẫn cậu ta đi chơi game, còn dẫn cậu ta đến đây chơi, cậu còn nói mình không để ý hay không?"
Tưởng Diên không lên tiếng.
Đỗ Vũ thở dài một hơi: "Tôi không dọa cậu, nhưng nếu cậu còn như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày Giang Nhược Kiều sẽ vì em gái này mà chia tay với cậu."
Tưởng Diên mắng anh ta: "Ngậm cái miệng xui xẻo của cậu lại đi!"
Vương Kiếm Phong vẫn luôn không tỏ ý kiến về việc này cũng nói: "Người ngoài cuộc tỉnh táo. Tuy lão út không nghiêm chỉnh, nhưng lần này cậu ấy nói rất đúng. Cậu chú ý giữ khoảng cách một chút, đừng để tình cảm vượt quá giới hạn."
Đỗ Vũ được nước lấn tới: "Nhìn đi, cậu ấy cũng đồng ý với cách nói của tôi!"
Tưởng Diên hơi bực bội gãi đầu: "Không phải như mọi người nghĩ đâu!"
Giữa anh ta và Lâm Khả Tinh thật sự không phải như bọn họ nghĩ.
Anh ta rất cảm kích nhà họ Lâm, vì bà Lâm và nhà họ Lâm đã cưu mang giúp đỡ nên anh ta và mẹ mình mới không phải chịu cảnh gian khổ trong mười năm qua. Từ lúc Tưởng Diên mười tuổi, anh ta đã thấy rõ lòng người ấm lạnh, không biết từ lúc nào nhà họ Lâm đã trở thành bến đỗ của anh ta.
Người như bà Lâm không thiếu trợ lý, hiện tại, những người trợ lý bên cạnh bà ta đều là người trẻ tuổi có năng lực. Nhưng bà Lâm vẫn giữ mẹ anh ta và anh ta ở lại nhà họ suốt mười năm nay, tiền lương luôn cao hơn người khác…
Nhược Kiều cũng rất quan trọng với anh ta. Anh ta nguyện ý làm rất nhiều chuyện vì cô, cũng bằng lòng trả giá rất nhiều. Nhưng bây giờ một bên là bạn gái, một bên là Lâm Khả Tinh, cho dù Tưởng Diên thiên vị bên nào cũng không thích hợp. Nếu anh ta thật sự vì Nhược Kiều mà hoàn toàn xa lánh Khả Tinh, thế anh ta còn là con người sao? Anh ta còn là người Nhược Kiều thích ư?
Đỗ Vũ và Vương Kiếm Phong liếc nhìn nhau, thấy Tưởng Diên như vậy, bọn họ cảm thấy không cần nói thêm gì nữa.
Tưởng Diên cũng không còn tâm trạng chơi game.
Đến buổi chiều, mọi người đã nghỉ ngơi tốt bèn lần lượt ra khỏi phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!