Chương 26: (Vô Đề)

Lâm Khả Tinh cúi đầu thất vọng rời khỏi tòa nhà phụ, đúng lúc chạm mặt mẹ Tưởng đang đi về.

Mẹ Tưởng trông thấy dáng vẻ đó của Lâm Khả Tinh thì vội vàng hỏi han: "Con làm sao vậy?"

Bà ấy lại nhìn vào trong tòa nhà phụ rồi lại hỏi: "A Diên bắt nạt con phải không?"

Lâm Khả Tinh vội vàng lắc đầu: "Không ạ, không ạ, chỉ là con thấy…" Cô ta không biết nói dối, ánh mắt hoảng loạn, rồi bỗng nhiên nghĩ đến một cái cớ, cũng chưa từng xuất hiện ở trong đầu mà tự nhiên bật thốt lên: "Vẫn chưa kịp thích nghi ạ! Đúng vậy, là con vẫn chưa kịp thích nghi với nơi này!"

Mẹ Tưởng bị Lâm Khả Tinh chọc cười, sau đó bà ấy dịu dàng nhìn cô ta rồi nói: "Vẫn còn là một đứa trẻ, A Diên còn chưa đi à?"

"Chưa ạ." Lâm Khả Tinh nhỏ giọng nói: "Bạn gái của anh ấy có việc bận rồi ạ."

"À thế à." Mẹ Tưởng nói: "Thảo nào." Bà ấy lại thở dài thườn thượt, gương mặt buồn thiu như bánh đa ngâm nước: "Tính ra thì cuối năm nay A Diên cũng hai mươi mốt rồi, trước đây dì vẫn thấy không có gì nhưng giờ nó có bạn gái rồi dì mới bắt đầu thấy sốt ruột. Vốn muốn nó lập nghiệp trước rồi mới thành gia, nhưng bây giờ xem ra… Haiz, cũng không biết con gái nhà người ta có chê bai nhà dì không nữa."

Lâm Khả Tinh trả lời ngay mà không cần suy nghĩ: "Sao lại chê được ạ!"

Trong mắt của cô ta, anh Tưởng Diên là người giỏi nhất, tuyệt nhất trên đời này.

Sao lại có người chê bai anh ta, sao người ta lại có thể chê bai anh ta được chứ.

Mẹ Tưởng nhìn cô ta rồi nói: "Cũng chỉ có người mẹ ruột là dì với con là có thể nhìn thấy được điểm tốt của A Diên thôi, bây giờ con gái đều nhìn vào điều kiện gia đình cả. Con xem, ba của A Diên không còn nữa, dì lại chẳng có gì trong tay, nếu tính đến chuyện hôn nhân đại sự thật thì nhà dì cũng chẳng thể cho người ta được cái gì, phiền não thật chứ!

Nghĩ đến lúc con gái nhà nhà người ta bới móc A Diên, dì lại thấy khó chịu trong lòng."

Lâm Khả Tinh nghe thấy bà ấy nói như thế thì càng buồn hơn.

Mẹ Tưởng nói sang chuyện khác: "Con xem dì kìa, nói với con mấy cái này làm gì chứ. Phải rồi, mấy hôm trước dì có nghe A Diên nói sẽ đi đến Nông Gia Lạc ở trong núi với bạn học. Khả Tinh, con cũng đi cùng chứ?"

Lâm Khả Tinh ngạc nhiên nói: "Con ư? Con đi không tiện đâu ạ?"

Cô ta cũng không quen biết những người bạn kia của Tưởng Diên. Sao đi được? Hơn nữa Giang Nhược Kiều cũng đi mà.

"Sao lại không được?" Mẹ Tưởng nói: "Trong lòng của dì, chúng ta là người một nhà, hơn nữa thời gian này tâm trạng của con lên xuống thất thường, dì nhìn mà cũng thấy nóng hết cả ruột gan. Khả Tinh, con cũng đi cùng đi, dì cũng muốn con giúp dì một chuyện."

"Chuyện gì ạ?"

Mẹ Tưởng cười nói: "Bảo con đi chơi cho khuây khỏa, nhận tiện nom xem bạn gái của A Diên trông như thế nào giúp dì với."

Lâm Khả Tinh: "Chị ấy rất tốt ạ."

Mẹ Tưởng lắc đầu: "Con đã gặp người ta bao giờ đâu, con chỉ nghe qua lời A Diên nói thôi, mặt ngang mũi dọc, tính nết trông ra sao thì phải tiếp xúc nhiều mới được. Khả Tinh, dì không tiện nói chuyện này với A Diên, dì sợ nó nổi nóng, con giúp dì chuyện này nhé được không?"

Lâm Khả Tinh như uống phải bùa mê thuốc lú, cô ta khẽ gật đầu.

Thú thật, cô ta cũng rất muốn đi xem thử, xem xem rốt cuộc Giang Nhược Kiều kia là một người như thế nào mà lại có thể khiến cho Tưởng Diên phải lòng cô như thế.

Ở một nơi khác, Lục Dĩ Thành dẫn theo Giang Nhược Kiều đi xem thêm hai nhà trẻ nữa. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland. Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland. co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc

- Cấm Thành.

Lục Tư Nghiên ngủ rất say giấc, cánh tay của Lục Dĩ Thành dù đã tê rần nhưng vẫn không thể bỏ tay xuống, Giang Nhược Kiều thấy thế thì chủ động nói: "Hay là để tôi bế thằng bé một lát cho?"

Lục Dĩ Thành nhìn Giang Nhược Kiều.

Cánh tay của cô rất nhỏ.

Không khéo tay của Lục Tư Nghiên còn to hơn cả của cô ấy chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!