Chương 2: (Vô Đề)

Mặc dù Giang Nhược Kiều hơi ngờ vực nhưng vẫn trả lời tin nhắn này: "Lục Dĩ Thành, tôi là Giang Nhược Kiều, có chuyện gì không?"

Nếu Lục Dĩ Thành không tự giới thiệu bản thân thì Giang Nhược Kiều đã xóa tin nhắn kiểu này ngay từ lúc nhìn thấy rồi.

Nói sao nhỉ? Mặc dù Giang Nhược Kiều không quen biết gì với Lục Dĩ Thành nhưng cô vẫn biết người này được các bạn cùng lớp nhận xét khá tốt. Bạn trai cô và Lục Dĩ Thành ở cùng phòng ký túc xá, hai người lại chơi thân với nhau nên cô cũng từng tiếp xúc với Lục Dĩ Thành mấy lần. Quả thật anh là một người khá được.

Cái tên Lục Dĩ Thành cũng được nhắc đến trong ký túc xá của cô với tần suất rất cao.

Sinh viên nào thi đậu đại học A mà thời cấp ba không học siêu giỏi chứ? Các trường đại học và cao đẳng giành giật thủ khoa các tỉnh hàng năm là chuyện như cơm bữa. Trường đại học A cũng trao học bổng cho tân sinh viên là học sinh đạt điểm cao nhất ở các tỉnh. Về cơ bản, học bổng dành cho tân sinh viên này đã bao trọn học phí cả bốn năm học. Đậu vào trường danh giá đã tài giỏi lắm rồi, nếu còn được miễn giảm học phí thì khác nào máy bay chiến đấu giữa dàn sinh viên xuất sắc.

Lục Dĩ Thành chính là thủ khoa của khối tự nhiên năm đó.

Người thông minh bao giờ cũng toát lên ánh hào quang.

Chưa kể cả ngoại hình lẫn phong thái của Lục Dĩ Thành đều tuyệt vời.

Đương nhiên, trong mắt Giang Nhược Kiều, một nam sinh cho dù không có vẻ ngoài xuất sắc nhưng chỉ cần trông sạch sẽ là đã ghi thêm điểm rồi.

Lục Dĩ Thành cũng rất tươm tất.

Không chỉ nói về quần áo anh mặc, giày dép, tóc tai, móng tay của anh mà còn cả khí chất nữa.

Có cậu con trai chưa đến hai mươi tuổi, còn trẻ mà đã ăn ở lôi thôi, trông không hề chỉnh chu chút nào.

Nhưng Lục Dĩ Thành lại vừa sạch sẽ vừa thanh thoát, cực kỳ có duyên với người khác, thái độ ôn hòa thân thiện, dù được nhận học bổng hàng năm nhưng vẫn khiêm tốn. Một người con trai như thế, kể cả người hay bắt bẻ như Giang Nhược Kiều cũng phải thầm khen ngợi một câu: Trừ nghèo ra thì tất cả đều hoàn hảo!

Có điều, tiêu chuẩn về "nghèo" của Giang Nhược Kiều quá rộng.

Thật ra, những người thi đậu vào trường đại học A chỉ cần cố gắng một chút thì sẽ không đến nỗi nghèo. Thị trường gia sư dạy kèm vốn đã ưa chuộng sinh viên đại học chứ đừng nói là sinh viên của trường danh tiếng như này. Lúc trước Giang Nhược Kiều từng nghe bạn trai kể rằng, Lục Dĩ Thành chỉ dựa vào mỗi công việc làm gia sư thôi đã kiếm được bộn tiền mỗi tháng, hai người còn lại trong phòng họ mỗi khi hết tiền đều mượn của anh. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.

Bee, nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang LuvEvaland. co để ủng hộ nhóm dịch có thêm view cũng như có thêm động lực để hoàn thêm nhiều bộ khác nữa nhé. Mọi thắc mắc xin gửi tin về page LuvEva land hoặc Sắc

- Cấm Thành.

Rất nhiều người sau khi lên đại học đều có chút chểnh mảng việc học hành, ngay cả Giang Nhược Kiều cũng có lúc cúp học.

Lục Dĩ Thành lại chưa bao giờ "bắt chước", cho dù có một số giảng viên không điểm danh nhưng bất kể là tiết tự chọn đi cũng được mà nghỉ cũng chẳng sao, anh đều không vắng mặt.

Giang Nhược Kiều nghe nói, chính vì tính tình nghiêm túc và cần cù đó mà một số đàn anh giỏi giang trong trường tự mở công ty đã mời Lục Dĩ Thành về làm thêm với mức lương rất lý tưởng.

Nói chung, ai cũng thấy được Lục Dĩ Thành là một người có tiềm năng vô hạn.....

Lục Dĩ Thành trả lời tin nhắn ngay: [Giờ cậu có đang ở Bắc Kinh không?]

Kỳ lạ!

Giang Nhược Kiều nhúng bánh quẩy vào sữa đậu nành rồi mới nhắn lại: [Không, mà có chuyện gì thế?]

Trừ bạn trai Tưởng Diên ra, Giang Nhược Kiều không hề tiếp xúc gì với Lục Dĩ Thành. Hai người học khác ngành, bạn bè cũng chẳng quen biết nhau. Dù Giang Nhược Kiều có nghĩ nát óc cũng không đoán ra được Lục Dĩ Thành tìm cô vì chuyện gì.

Lục Dĩ Thành: [Nếu tiện thì cậu có thể tới Bắc Kinh một chuyến không?]

Giang Nhược Kiều: [...]

Giữa hai người họ có gì không thể nói chuyện qua điện thoại hay tin nhắn à?

Làm như cả hai có gì đó với nhau vậy.

Không chờ Giang Nhược Kiều trả lời, Lục Dĩ Thành đã trịnh trọng giải thích: [Có thể hơi đường đột nhưng chuyện này tôi phải nói trực tiếp với cậu. Nếu được thì cậu có thể gửi số căn cước công dân cho tôi, tôi sẽ mua vé và đặt khách sạn giúp cậu. Nếu cậu không tiện thì tôi sẽ qua đó tìm cậu. Chuyện này thật sự rất quan trọng.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!