Cô cũng biết lời mình nói không đúng lắm.
Dù sao Lục Dĩ Thành cũng là một người đàn ông.
Vấn đề này cứ bỏ qua là được, cô lại hỏi: "Cậu còn nhớ nick game của cô gái kia không?"
Tuy cô đang hỏi, nhưng giọng điệu lại khẳng định. Trí nhớ của Lục Dĩ Thành rất tốt, cô đã nghe Tưởng Diên khen anh nhiều lần, gì mà Lục Dĩ Thành là người chăm chỉ nhất, nỗ lực nhất trong đám bọn họ, gì mà trí nhớ của Lục Dĩ Thành siêu đỉnh…
Anh trầm ngâm vài giây rồi gật đầu.
Anh không thể quên chuyện mới xảy ra tối qua, hơn nữa đây còn là vấn đề nhạy cảm.
"Tên gì thế?"
Lục Dĩ Thành hỏi ngược lại: "Cậu muốn làm gì?"
Giang Nhược Kiều đáp: "Không làm gì cả, chỉ muốn biết thôi."
Hai người nhìn nhau, Lục Dĩ Thành vẫn cầm chai nước trong tay, một lúc sau anh mới nói nhỏ: "Là ánh sao không phải là ánh trăng."
Cô: "…?"
"Tôi chỉ nói một lần thôi, không nói lại đâu."
Giang Nhược Kiều nhớ rồi. May mà cô cũng nổi tiếng vì trí nhớ tốt.
Nhìn Lục Dĩ Thành thế này, chắc chắn vẫn còn điều gì cô chưa biết: "Còn gì nữa không?"
Lục Dĩ Thành: "Hết rồi."
Giang Nhược Kiều nhoẻn miệng cười: "Cậu đúng là nói dối rất tệ."
Đơn thuần đến mức người ta liếc cái là nhìn thấu.
Nhưng nếu người như này thật sự nói dối, trên đời này cũng chẳng ai nhận ra nổi.
"Thôi kệ đi, không ép cậu anh nữa?" Giang Nhược Kiều tha cho anh. Cô biết anh cũng khó xử, dù sao anh cũng là bạn thân của tên khốn nhận em gái kia. Có lẽ anh nói với cô chuyện này, đều là vì coi trọng chuyện cô là mẹ của con anh.
Phải nói, lúc nghe được câu "thôi kệ đi" ấy, Lục Dĩ Thành thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác như được tha tội.
Đương nhiên anh cũng thấy lạ.
Ai cũng nói cô là người hiểu chuyện, biết quan tâm và dịu dàng. Chuyện này Tưởng Diên cũng đã nói rất nhiều lần.
Nhưng qua hai ngày tiếp xúc, Lục Dĩ Thành thấy hình như những từ đó không hợp cô lắm.
Giang Nhược Kiều quay vào bên trong, gọi: "Lục Tư Nghiên, em lại đây được rồi."
Bạn nhỏ Lục Tư Nghiên đeo chiếc balo nặng nề trên lưng chạy vù vù ra cửa, không chậm trễ dù chỉ một giây.
"Về đi." Giang Nhược Kiều nói "Mai gặp lại."
Lục Tư Nghiên vẫy tay: "Bye!"
Giang Nhược Kiều nhìn tấm đuổi muỗi bằng điện trong tay, lại hỏi: "Lục Dĩ Thành, cái này bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho cậu."
Lục Dĩ Thành rất muốn nói, cũng vài chục đồng thôi, không chuyển cũng được. Nhưng nhìn lại mối quan hệ giữa hai người, anh lại thấy, vẫn nên tính toán rõ ràng. Anh lấy hóa đơn ra khỏi túi áo rồi đưa cho cô: "Tiền mặt hay chuyển khoản?"
Giang Nhược Kiều: "Cậu cho tôi mã nhận tiền đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!