Thật ra ngoại trừ Tưởng Diên, hai người bạn cùng phòng khác và Lục Dĩ Thành đều cảm thấy có phần vi diệu.
Hai người bạn cùng phòng dùng giọng điệu đùa giỡn nhắc nhở Tưởng Diên, nhưng tiếc là anh ta không mảy may quan tâm đến. Từ tận đáy lòng, anh ta chỉ coi Lâm Khả Tinh là em gái của mình, càng đừng nói đến việc chỉ dẫn theo Lâm Khả Tinh chơi game kéo rank mà thôi, hơn nữa chuyện này cũng không phải thường xuyên mà mới chỉ là lần đầu tiên.
Mối quan hệ của bốn người họ có đều rất tốt, nhưng "rất tốt" không có nghĩa là họ sẵn sàng can thiệp quá nhiều vào đời sống riêng tư của người khác.
Chỉ cần đến điểm dừng là đủ rồi.
Sau khi Lục Dĩ Thành thoát khỏi trò chơi, anh đã mở ứng dụng "Bài hát thiếu nhi" và đưa cho Lục Tư Nghiên.
Lục Tư Nghiên nhìn thoáng qua: "..."
Thôi cũng được.
Cậu nhóc hát rất hay và cũng thích nghe nhạc, cậu chính là ca sĩ của trường mẫu giáo đấy.
Hai ba con đều không nhắc đến trò chơi nữa, Lục Dĩ Thành trở lại bàn tiếp tục viết bài, ngòi bút tạm dừng trên giấy một lúc rồi tập trung đọc sách tiếp.
Trưa ngày hôm sau, Lục Dĩ Thành trở về từ nhà của học sinh, dẫn Lục Tư Nghiên đi ăn trưa bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó đưa cậu nhóc đến căn hộ của Giang Nhược Kiều.
Trước khi xuất phát, Lục Tư Nghiên đã nhét đầy đồ vào chiếc cặp đi học của mình.
Bình thường, Lục Dĩ Thành khá bận rộn vào buổi chiều, nhà của học sinh đầu tiên cách nhà anh không xa lắm, ngồi xe buýt cũng chỉ mất ba bốn trạm dừng. Nhưng nhà của học sinh buổi chiều này lại rất xa, chỉ ngồi tàu điện thôi đã phải mất hơn một tiếng đồng hồ, mất một tiếng đồng hồ đi đường cộng với một tiếng đồng hồ giảng bài đã tốn mất gần ba giờ đồng hồ.
Vào buổi sáng còn có thể để Lục Tư Nghiên ở nhà.
Buổi chiều lại rất nguy hiểm.
Giang Nhược Kiều cũng hiểu rất rõ, vì vậy đã đồng ý rằng hễ cô rảnh, Lục Tư Nghiên có thể ở với cô mấy tiếng đồng hồ vào buổi chiều.
Nhà của Lục Tư Nghiên cũng cách căn hộ chung cư một khoảng.
Căn hộ do bà chủ đứng tên này là kiểu khu thương mại và nhà ở, tầng một có hơn hai mươi hộ người ra kẻ vào rất phức tạp, có hộ làm kinh doanh, có hộ lại trang hoàng lại thành homestay để cho thuê, nhưng phức tạp cũng có cái hay của phức tạp, đó là ra ra vào vào sẽ không gây chú ý. Giang Nhược Kiều cũng đã cho Lục Dĩ Thành số nhà, ông trời có thể làm chứng, đây hoàn toàn là sự khẳng định cho nhân phẩm của Lục Dĩ Thành.
Khi hai ba con đến, Giang Nhược Kiều vừa đi làm về.
Cô vẫn chưa kịp thay đồ, trên người vẫn là một bộ Hán Phục.
Đây là một bộ Tề Hung Nhu Quần (1) màu tím nhạt, vạt váy được thêu rất tinh xảo, bởi vì là Hán phục mùa hè nên chất liệu rất mềm mại.
(1)Tề Hung Nhu Quần: là một kiểu "áo váy ngực" khi váy được kéo lên đến ngực khi quấn vào ngang nách thì có luôn tác dụng là thay thế yếm.
Làn da của Giang Nhược Kiều cực kỳ trắng, khen một câu làn da cô trắng hơn cả sương tuyết cũng không ngoa.
Có thể nói là ngoại hình khí chất của cô và Hán Phục bổ sung cho nhau, đó là lý do tại sao bà chủ lại không nỡ để cô đi.
Hiện tại, bà chủ cũng đã tìm được ứng cử viên phù hợp hơn Giang Nhược Kiều ngoài đời thực.
Cô ấy còn trẻ như một bông hoa mới chớm nở, với đôi mắt trong veo và cơ thể toát ra khí chất thư hương. Điều hiếm thấy hơn là cô ấy đã có kinh nghiệm khiêu vũ, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân có một loại nhẹ nhàng và tự nhiên khó tả.
Hai ba con chưa bao giờ thực sự nhìn thấy dáng vẻ này của Giang Nhược Kiều, thế nên cả hai đều sửng sốt.
Lục Dĩ Thành còn đỡ, sau khi ánh mắt của anh dừng lại trên mặt cô vài giây thì cụp mi xuống, khi ngước mắt lên lần nữa vẻ mặt anh đã bình tĩnh.
Lục Tư Nghiên là người hâm mộ cuồng nhiệt nhất của Giang Nhược Kiều, cậu đi vòng quanh cô hai vòng rồi cứ mãi kêu lên wow wow wow: "Mẹ như thế đẹp quá đi, bộ đồ này nhìn đẹp quá! Sao trước kia con chưa thấy mẹ mặc bao giờ vậy!"
"Trước kia" trong miệng Lục Tư Nghiên có thể coi là tương lai của Giang Nhược Kiều.
Quả nhiên là vậy, dù là bản thân ở tương lai cũng không phải lúc nào cũng làm công việc này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!