Chương 39: Đánh cược

Kỳ thật đây cũng là sự khác nhau giữa chính sử và dã sử, không thể nói ai đúng ai sai. Nhưng nếu theo sự nghiên cứu sử học của Nhan Sư Cổ thì Ngôn Khánh thực sự đã sai. mà trên thực tế bộ Tam Quốc Diễn Nghĩa cũng là do người đời sau sáng tác, lúc này, Trịnh Ngôn Khánh hỏi Nhan Sư Cổ một hồi, ông á khẩu không trả lời được, cho nên hắn đã đem đề tài chuyển đi hướng khác.

Trịnh Ngôn Khánh lập tức nói:

- Tiên sinh tu sử, để cho hậu nhân học, tiểu tử biên sử là để tiểu khiển, tiên sinh tại sao lại làm khó tiểu tử?

Ngươi là đại nhân vật, ta bất quá cũng chỉ là một con tép nhỏ.

Ngươi am hiểu kinh sử có thể lưu tên trong sử sách, còn ta tự mình biên ra một câu chuyện, chỉ là để làm vui, căn bản là hai chuyện khác nhau.

Trịnh Ngôn Khánh và Nhan Sư Cổ giao phong một phen khiến Trịnh Thế An choáng váng cả đầu óc.

Ngôn Khánh đọc sử rồi sao?

Đối với cổ nhân mà nói, đọc sử là một chuyện kinh thiên, không phải muốn đọc là đọc, mà còn cần phải có bản lĩnh, còn phải có tư tưởng mới nghiên cứu được sách sử, người bình thường muốn đọc lịch sử không thể có khả năng.

Nhan Sư Cổ bị Trịnh Ngôn Khánh đưa vào tròng biết hắn nói không đúng nhưng cũng không có cách nào phản bác.

Mọi người đều nói rồi, cái hắn nói không phải là lịch sử.

Mà muốn truy cứu thì cũng không có ý tứ gì.

Nhan Sư Cổ đột nhiên vung tay áo, lạnh lùng nói một câu:

- Thằng đầy tớ nhỏ nhà ngươi mà cũng dám đàm sử.

Nói xong hắn quay đầu đi.

Nhưng câu nói kia đã khiến Trịnh Ngôn Khánh nổi giận.

Ngươi nếu như không phải có xuất thân tốt, có tổ phụ, phụ thân tốt thì ngươi làm được gì chứ?

Ngôn Khánh nhìn theo bóng lưng của Nhan Sư Cổ rồi đột nhiên mở miệng:

- Tiên sinh tạm thời dừng bước, tiểu tử còn có một lời.

- Tiểu tử từng nghe người ta nói, chư tử Bách gia có một gia là tiểu thuyết gia.

- Khổng thánh nhân đã từng nói qua: Tiểu thuyết tuy là con đường nhỏ nhưng rất có khả quan.

- Tiên sinh đã là môn nhân của thánh nhân cớ gì lại khinh thường tiểu thuyết? Tiểu tử có thể đánh cuộc với tiên sinh, đem Tam Quốc làm gốc, tiên sinh tu sử, tiểu tử thì biến thành câu chuyện, nhưng không biết, thế nhân nguyện nghe tiên sinh nói nhiều hơn hay nghe tiểu tử nói nhiều hơn?

Chỉ là hiện tại Nhan Sư Cổ đã vô cùng tức giận, hắn cười lạnh một tiếng rồi nói:

- Nói như thế, mỗ phải sợ ngươi?

Ý nói rằng, ta đường đường là Nhan Sư Cổ phải sợ một tên trẻ ranh miệng còn hôi sữa nhà ngươi.

Đáng tiếc, Tôn Tư Mạc đã nhập xuyên, Đỗ Như Hối và Trương Trọng Kiên lại không biết chạy tới nơi nào.

Nếu như bọn họ còn ở đây, ông còn dám kiêu ngạo sao?

Nhưng bọn họ không ở đây, ta cũng chỉ đành....

Thời đại này, người ta trọng thanh danh nhất, tổ tôn ta tới Lạc Dương gian nan, há có thể bị ngươi làm nhục.

Trịnh Ngôn Khánh cắn răng nói:

- Nếu như ta thua, ta nguyện ý dâng đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!