Người này nói với ta, đây là thư tín trọng yếu của Trịnh quản gia, lúc giao cho Thôi đại ca ta đã nhắc lại một lần, về sau đi luyện công buổi tối gặp được Thôi quản gia, chỉ là lúc đó quản gia uống nhiều quá nên ta cũng không hỏi lại... ngày hôm sau ta đã quên đi chuyện này.
Mọi sự chính là như vậy.
- Ừ, ta hiểu rồi.
Trịnh Nhân Cơ gật đầu sau đó ôn hòa nói:
- Vậy ngươi xuống trước đi, nhớ chuẩn bị một chút, hai ngày nữa cùng với Hoành Nghị lạy Nhan tiên sinh xong cùng nhau đọc sách, ngươi ở cùng với Hoành Nghị nhất định phải đề tỉnh hắn.
- Con biết ạ.
Từ Thế Tích hành lễ sau đó rời khỏi phòng.
Đúng lúc này, lời nói của Trịnh Thế An đã không hề sai.
Trịnh Thế An nói không sai vậy chính xác lời nói của Thôi Đạo Lâm có vấn đề.
Trong lòng Trịnh Nhân Cơ thầm hận Thôi Đạo Lâm, nghiến răng nghiến lợi, nhưng trước mặt Trịnh Thế An, hắn biết rằng không nên trách cứ Thôi Đạo Lâm.
- Lão quản gia, những ngày nay thật là khổ cực cho ông.
- Ha ha, đây là bổn phận của lão nô, có gì đâu mà khổ cực.
Trịnh Thế An càng khiêm tốn, Trịnh Nhân Cơ càng khó chịu trong lòng, trước kia ở Trường An, hắn cảm thấy Thôi Đạo Lâm rất không tệ, nhưn sau khi tới đây so sánh với Trịnh Thế An, hắn càng cảm thấy chênh lệch so với Thôi Đạo Lâm càng quá nhiều.
Bất kể là làm việc hay khí độ đều không bằng.
Cuối cùng người đi ra từ An Viễn đường, phụ thân đối với lão quản gia này tín nhiệm cũng không phải là không có đạo lý...
Chỉ là....
Nghĩ tới việc ngũ thể của Trịnh Thế An không được đầy đủ, Trịnh Nhân Cơ lại cảm thấy chán ngán.
Nhưng hắn lại không tìm ra tật xấu của Trịnh Thế An nên chỉ có thể cười hỏi:
- À, ta nhớ lão quản gia có một tôn nhi, cũng tới đây chứ?
Trịnh Thế An giật mình, nhưng trong lòng cũng có mấy phần hi vọng....
- Đúng thế, Ngôn Khánh xác thực là theo lão nô, hắn hôm nay đang ở điền trang.
Trịnh Thế An vẫn hi vọng Trịnh Ngôn Khánh có thể nhi tử Hoành Nghị của Trịnh Nhân Cơ cùng học với nhau.
Tương lai có thể giúp đỡ Trịnh Hoành Nghị cũng là một chuyeej tốt.
Nhưng Trịnh Nhân Cơ đã phất tay cắt đứt lời ông....
- Trịnh Ngôn Khánh, ha ha ta nhớ rồi...
- Ta nhớ ông có một đứa cháu nhỏ, năm nay nó cũng đã bảy tuổi.
- Bẩm công tử, năm ngoái nó đã tám tuổi rồi ạ.
Cổ nhân tính tuổi phần lớn tính cả mười tháng hoài thai, hài nhi vừa ra đời đã là một tuổi, đợi lễ mừng năm mới thì hai tuổi, Trịnh Thế An cũ không biết Trịnh Ngôn Khánh sinh năn nào cho nên lúc đăng ký hộ tịch thì ông ghi Trịnh Ngôn Khánh sinh vào cuối năm.
Theo tính toán thì Trịnh Ngôn Khánh năm nay đã tám tuổi.
Trịnh Nhân Cơ gật đầu cười nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!