Chương 30: Trưởng Tôn đại nhân

Với thủ đoạn của Trịnh Thế An, muốn thần không biết quỷ không hay đem tin tức truyền ra ngoài thật sự là chuyện quá đơn giản, người nhà nô bộc ở Lạc Dương đúng là thân cận với Trịnh Thế An hơn nhiều.

Mà Thôi Đạo Lâm tuy nói là tạm thời làm chủ ở đây nhưng trong mắt người hầu vẫn không coi hắn ra gì.

Lực lượng dòng họ mạnh mẽ vô cùng, Thôi Đạo Lâm cho dù có thủ đoạn nhưng muốn khống chế cũng không dễ dàng, còn nữa những hộ gia đình ở Thiên Tân Kiều phố cũng coi như là người của Trịnh lão gia.

Đối với Trịnh Ngôn Khánh mà nói, chuyện ở trong thành Lạc Dương hắn không để ý.

Hắn đã đi ngủ từ sớm, ở bên ngoài Trịnh Thế An và Trịnh Vi Thiện vẫn nâng ly cạn chén mãi cho đến khi gà gáy mới chấm dứt.

Sáng sớm ngày hôm sau Trịnh Thế An liền cùng với Trịnh Ngôn Khánh rời khỏi lão trạch Lạch Dương.

Trịnh Ngôn Khánh cũng không mang theo nhiều đồ, chỉ có con lừa mà theo gia gia rời khỏi Lạc Dương, hướng về phía điền trang.

Ở phía điền trang cũng đã nhận được tin tức.

Lúc này ở Thiên Tân Kiều phố đã nghe thấy tin tức, bọn họ thấy Trịnh Thế An tới điền trang lập tức tới hỏi.

- Lão quản gia chúng tiểu dân vì Trịnh gia đã vài chục năm rồi, tại sao hiện tại lại đuổi chúng tiểu dân đi?

- Đúng thế, đúng thế, nếu không cho chúng ta tiếp tục cày ruộng thì chúng ta làm gì tiếp bây giờ. Chúng ta già trẻ lớn bé toàn bộ đều dựa vào những thứ này để sống qua ngày, lão quản gia ông phải làm chủ cho chúng tiểu dân, ông không thể mặc kệ nếu không chúng tiểu dân sẽ không có đường sống.

Đám tá điền này bảy miệng tám lưỡi kêu la, Trịnh Thế An thì sắc mặt trở nên âm trầm.

- Việc này không phải do ta quản, hôm nay người làm chủ Lạc Dương là do Thôi Đạo Lâm Thôi quản gia, mọi người có thể tìm hắn mà nói, ta chỉ phụ trách an trí... Không phải là ta không muốn quản mà là không quản được cũng không cách nào quản.

Bọn họ lập tức yên lặng xuống.

Hồi lâu sau có người đột nhiên lớn tiếng:

- Chúng ta đừng làm khó dễ lão quản gia nữa mà đi tìm Thôi Đạo Lâm phân xử.

- Đúng vậy tìm Thôi Đạo Lâm phân xử.

Đám tá điền này lộ vẻ quần chúng xúc động khiến Trịnh Thế An nhăn mày lại.

- Ngôn Khánh liệu có thể gây ra loạn không?

- Gia gia bất kể chuyện này thế nào thì chúng ta cũng không sao.

- Thôi Đạo Lâm nói gia gia chỉ cần tới điền trang, để Thiên Tân Kiều phố cho hắn an trí là được, người cần gì phải quan tâm?

Thôi Đạo Lâm ra mặt giải quyết chỉ sợ Thôi phu nhân cũng không có phần tốt, không giải quyết được thì Đại Công cũng chỉ trách hắn, dù thế nào cũng không truy cứu tới gia gia đâu.

Bất tri bất giác Trịnh Thế An đã coi Trịnh Ngôn Khánh là người tâm phúc.

Nghe Trịnh Ngôn Khánh nói vậy, ông liền nhẹ nhàng gật đầu.

Đúng thế, chuyện này có liên quan gì tới mình đâu cần phải quan tâm? Đại Công đã không tín nhiệm ông nếu ông ngoi đầu lên không chừng còn gây hiểu lầm cho Đại Công, làm tốt chuyện của mình là được rồi, những thứ khác không cần phải quan tâm.

Nghĩ tới đây Trịnh Thế An liền lập tức đánh xe, từ từ rời khỏi điền trang.

Theo lời của Trịnh Ngôn Khánh, xế chiều hôm đó, những hộ gia đình ở Thiên Tân Kiều phố đã tìm tới Thôi Đạo Lâm chất vấn.

Cũng giống như Trịnh Ngôn Khánh đoán, Thôi Đạo Lâm vô cùng thô bạo cự tuyệt, thậm chí còn mời cả người trong nha môn ra mặt, cưỡng ép bọn họ giải tán.

Trong mắt của Thôi Đạo Lâm, đám người này chẳng qua là một đám tiện khẩu mà thôi.

Vốn cho là mọi người sẽ náo động tiếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!