Chương 12: Giết người

Khi tất cả mọi người đang ngâm tụng tế văn thì một bóng đen hết sức nhỏ và gầy yên lặng đi vào trong biệt viện của An Viễn đường.

Chỉ thấy nàng thả người một cái nhảy xuống, không một tiếng động rơi xuống đất.

Nàng nhẹ chân đi tới trước một căn phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, chỉ nghe két một tiếng, cánh cửa không khóa đã được hé mở, bóng đen lách mình một cái, tay kia đóng cửa phòng lại, nàng từ trong người lấy đá lửa ra, nhẹ nhàng bật lên, trong chốc lát ánh lửa đã tràn ngập.

Gian phòng này diện tích không quá lớn nhưng phương tiện đầy đủ gần hết, đồ dùng trong nhà cũng nhiều vô cùng.

Một cái giường cao cỡ nửa người, đệm chăn chỉnh tề, gần cửa sổ có một án thư nhưng trống rỗng.

Bóng đen gãi gãi đầu, tựa hồ như hơi ảo não.

- Tiểu Tú chết tiệt, tự mình đi náo động lại muốn ta làm kẻ trộm.

Cái phòng của tên Tiếu Diện Hổ này, tại sao lại vắng vẻ như vậy? Chứng cớ, chứng cớ, Tiếu Diện Hổ sẽ đem chứng cứ cất ở đâu đây.

Nàng lầm bầm, đem căn phòng tìm quanh mấy lần nhưng không thấy, sau đó tức giận ngồi lên trên giường.

- Tiểu Tú nói, Tiếu Diện Hổ tiếp xúc nhiều người như vậy chắc chắn phải để lại một cái gì đó ở đây, hắn không thể nào mang tất cả ở trong người, nhưng căn phòng này rộng như vậy thì hắn cất ở đâu đây, Đóa Đóa, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, nhất định phải tìm ra nếu không sẽ bị Tiểu Tú xem thường mất.

Nàng dùng tay vỗ lên đệm chăn muốn đứng dậy.

Thân hình nàng run lên, đột nhiên nàng quay người nhấc tấm đệm lên mở ra.

Bên trong cái gì cũng không có.

Không đúng, vừa rồi rõ ràng mình đã chạm vào đồ vật gì đó cứng rắn, tại sao hiện tại lại không có gì.

Nàng xoay người lại, không ngừng lục lọi tấm đệm, hơn nửa ngày trời cuối cùng lấy ra từ trong người một thanh chủy thủ, xé rách một mảng chăn lấy từ trong đó ra một quyển sách.

Nhất định là vật này...

Nàng nhẹ nhàng cười cười.

- Cuối cùng cũng tìm ra được, Tiểu Tú còn có thể nói ta ngu ngốc được hay sao.

Đúng lúc này một bước chân nhẹ nhàng truyền tới, nàng vội vàng lách người núp vào trong chỗ tối.

Nàng vừa ẩn người chợt nghe ầm một tiếng, cửa phòng đã bị đẩy ra.

Theo đó một nam nhân cường tráng bước vào trong gian phòng, phát ra một tiếng cười lạnh:

- Bằng hữu xuất hiện đi.

Nam tử kia trầm giọng nói:

- Ta biết rõ ngươi đang ở trong phòng, chỉ cần ngươi mang thứ đó giao ra đây thì ta sẽ coi như tất cả mọi chuyện đều chưa xảy ra.

Theo ánh sáng do ánh trăng chiếu vào phòng có thể nhận ra nam nhân kia chính là hộ vệ của Trịnh Thường, Bùi An.

Trên khuôn mặt lạnh của hắn khẽ nở ra một nụ cười, sau đó hắn lấy từ trong tay ra một thanh tiểu hoành đao.

Tiểu hoành đao dài không quá nửa thước, thân đao nhét vào trong vỏ.

Một đao nơi tay, Bùi An toát ra sát khí tràn ngập.

- Ngươi nếu như không đi ra thì đừng trách ta động thủ vô tình.

Lời nói còn chưa dứt thì thân hình của Bùi An đã chuyển động, choang một tiếng vang lên, hoành đao đã ra khỏi vỏ, mang theo đao khí ngập trời, bổ về phía người đang ẩn nấp trong bóng tối, đao khí kia rít gào, người trong bóng tối cũng biết hành tung của mình đã bị bại lộ vội vàng lăn tròn xuống mặt đất, tránh thoát khỏi hoành đao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!