Chương 19: Phiên ngoại : Đoạn là nam nhân tốt

01.

Lần đầu tiên Tề Mộc Dương nhìn thấy Đoạn, chính hắn cũng đã quên mất khi đó mình bao nhiêu tuổi. Hắn chỉ biết năm ấy được gặp mụ mụ, gia đình của hắn cuối cùng cũng hoàn chỉnh. Khi ba ba cùng hắn ở bên ngoài buôn bán ông rất nhớ mẹ, nhớ đến mức còn đặt tên hắn theo họ Tề của nhà ngoại.

Ba ba là người thủ đoạn, đầu óc thương nhân thông minh, từ lúc còn nhỏ đã bồi dưỡng máu buôn bán trên người Tề Mộc Dương. Nhưng hắn luôn thắc mắc, nam nhân cường đại đó vì sao mỗi buổi tối nằm trên giường đều lau lau nước mắt. Tề Mộc Dương thật sự hỏi, ông trả lời vì nhớ ái nhân.

Hai từ Ái nhân này khiến Tề Mộc Dương cảm động, tuy hắn không hiểu được cái gì là ái nhân, mà cũng không hiểu được cái gì là tình yêu. Thẳng đến khi ba ba làm ăn đủ sinh ý, áo gấm về nhà, khi hắn nhìn thấy ba ba cùng mụ mụ gắt gao ôm nhau, khuôn mặt đầm đìa nước mắt.

Rốt cuộc Tề Mộc Dương cũng hiểu, thì ra là vậy, ái nhân là người khiến ta có thể nhớ đến lệ rơi.

Đoạn là ca ca ở nhà cách vách. Tề Mộc Dương là cô nhi, hắn cũng không biết chính xác sinh nhật của mình, Đoạn tuổi cũng xấp xỉ bằng hắn, mà thật ra có lẽ chính hắn phải là ca ca mới đúng. Bất quá Tề Mộc Dương cũng không quá để ý, chỉ là một xưng hô mà thôi, căn bản cũng không có gì.

Hắn chỉ là cảm giác tiểu nam hài này rất thú vị. Người nọ quần áo bẩn hề hề như vừa lăn một vòng từ đống cát đi ra, cho dù Đoạn tỏ ra rất hào phóng nhưng ánh mắt lại ẩn ẩn địch ý. Khi Tề Mộc Dương muốn đến gần, hắn còn có thể nghe thấy tiếng y Hừ rất khẽ không kiên nhẫn phát ra từ xoang mũi.

Thanh âm của Đoạn vô cùng khả ái, tông giọng hạ thấp xuống tựa hồ không muốn người khác phát hiện. Cùng với đó là cái cau mày nhẹ nhàng, khuôn mặt vốn ưa nhìn bởi hành động nhỏ này mà sinh động hẳn lên, Tề Mộc Dương nhìn chằm chằm đến không chớp mắt.

Buổi tối ngày hôm đó bọn họ cùng nhau ngủ.

Đoạn không hài lòng với việc phải ngủ cùng hắn, ở trên giường lớn tiếng nói với Đoàn mụ mụ:

"Con không muốn ngủ với nó!"

Đoàn mụ mụ đánh một chút sau lưng y,

"Nói vớ vẩn cái gì! Mau đi ngủ đi!"

Người nọ bĩu bĩu môi, thoạt nhìn như muốn khóc. Tề Mộc Dương mê muội nhìn, hắn không vì cái gì những động tác bình thường y làm lại trở nên khả ái như vậy. Đoạn đối với hắn còn hấp dẫn hơn những minh tinh ngôi sao chiếu trong rạp chiếu phim.

Tề Mộc Dương ngoan ngoãn tự mình trải chăn.

Sống trong cô nhi viện vài năm, hắn đã biết đứa trẻ ngoan mới được mọi người thích, chỉ cần tỏ ra nhu thuận sẽ không có ai ghét hắn. Nhưng mà Đoạn lại hung ác trừng mắt nhìn hắn, sau đó giống như nhảy cầu mà đổ phịch lên giường, tiếng động quá lớn khiến Tề Mộc Dương nghe mà cảm giác đau đầu.

Đoạn nghiến răng nghiến lợi nhẫn lại không rên rỉ, lạnh lùng xoay người nằm quay lưng lại với Tề Mộc Dương.

Tề Mộc Dương cảm thấy đối phương thực sự thú vị, chỉ là thoạt nhìn có vẻ không thích mình.

Hắn khổ sở đi ngủ, nửa đêm lại có cảm giác bị người thổi khí, chốc sau chợt có chất lỏng lạnh lẽo bay vèo lên trán. Hắn nghi hoặc mở to mắt, cho dù đang là ban đêm nhưng hắn vẫn tinh tường nhìn thấy ánh mắt của Đoạn.

Tề Mộc Dương sửng sốt, đôi mắt kia sao lại đen đến vậy, so với đêm tối còn tinh thuần hơn, chỉ cần liếc nhìn hắn liền nguyện chìm vào đó vĩnh viễn không thoát ra.

Tề Mộc Dương cũng không rõ mình nghĩ cái gì, lăng lăng nói vài câu mà chính hắn cũng quên mất. Nhưng sự kiện sau đó hắn lại phi thường nhớ rỡ, Đoạn nghe hắn nói xong biểu tình trên mặt liền thay đổi. Bi thương khổ sở như vậy, Tề Mộc Dương cả đời này đều không thể quên.

Sau này mỗi khi nhớ lại, hắn đều nghĩ có lẽ chính là một khắc kia hắn đã rơi vào luân hãm, tuy rằng bọn họ lúc đó đều nhỏ nhưng chỉ cần một cái liếc nhìn đã thâm thâm khắc khắc vào trong lòng.

Mười ba tuổi, Tề Mộc Dương vào cấp hai, cũng là lần đầu tiên hắn mộng tinh. Lúc ấy hắn không biết đó là mộng tinh, chỉ là buổi tối mơ thấy Đoạn đã lâu không gặp.

Y ngồi vắt chéo hai chân trên ghế, khinh miệt nhìn hắn, thanh âm buốt giá gọi.

"Tề Mộc Dương, lại đây."

Tề Mộc Dương còn chưa phản ứng được tại sao mình lại nhìn thấy Đoạn, thân thể đã theo bản năng bước tới. Đoạn nâng chân lên đá vào đầu gối hắn, hắn vừa cúi đầu liền thấy cẳng chân trắng nõn của y, là cẳng chân rắn chắc, từng cơ nhục đường cong tinh tế thuộc về thiếu niên, lông mao cũng không quá rõ rệt.

Tề Mộc Dương cảm giác miệng lưỡi khô rát, hắn cũng không hiểu bản thân bị làm sao, nhưng là hắn rất muốn sờ cẳng chân Đoạn. Ở trong mộng Tề Mộc Dương vẫn bảo trì lí trí của mình, hắn chỉ tham lam nhìn chằm chằm vào người kia, duy trì loại dục vọng cường liệt này không dám nhúc nhích.

Sáng hôm sau, hắn phát hiện mình di tinh.

Tề Mộc Dương mê mang nhìn quần lót ẩm ướt, sau đó chậm rì rì đi đến toilet, giặt quần lót, cũng không để chuyện này ở trong lòng. Tề Mộc Dương cảm giác có lẽ hắn không gặp được người khác dễ nhìn như Đoạn nên mới trong mộng mà nhớ hắn đi.

Sức học của Tề Mộc Dương rất tốt, thuận lợi thi đỗ một trường trọng điểm. Năm ấy hắn mua một bộ kính mắt, đeo vào thoạt nhìn càng thêm thành thục. Tuổi không lớn, mà nói chuyện lại như lão nhân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!