Chương 17: Căn Phòng Máu

Vẫn là bầu không khí ảm đạm như thường lệ, một buổi sáng với đầy ắp bệnh nhân thăm khám và chờ đợi, đứng trước cổng bệnh viện nhìn vào, tôi lấy một hơi hít thật sâu cái không khí gần gũi đó.

Từ khoảnh khắc vui buồn của bệnh nhân cho đến những tiếng thở dài sụt sùi trong nước mắt của những gia đình đến để nhận xác từ bệnh viện về, tất cả như đã quá quen thuộc đối với tôi khi đó.

Những ngày mệt mỏi với mớ hồ sơ bệnh án bộn bề, những khi ở lại bệnh viện giải quyết những công việc còn thừa của ngày hôm trước, tất cả mọi thứ xoay vòng trong đầu tôi.

Bước vào bên trong, thấp thoáng y tá Liên nhận ra tôi trong một bộ đồ bác sĩ thường trực, cô ấy nhẹ nhàng đến thưa:

- Em chào bác sĩ Trung!

- Chào cô, Liên! Hổm rày có gì mới không?

Y tá Liên gật gù đáp lời tôi:

- Dạ thưa bác sĩ tất cả vẫn ổn ạ!

- Tin đồn về bệnh viện vẫn còn sao lại ổn?

- Thưa bác sĩ! Em cũng không biết nữa ạ, chỉ biết là mấy ngày qua chẳng thấy ai nhắc gì đến chuyện bệnh viện mình có... có ma cả.

- Suỵt!

Tôi vội che miệng y tá Liên lại, dắt cô ấy sang một góc khuất rồi nói:

- Cô và các nhân viên trong bệnh viện tốt nhất là nên im lặng, để tránh làm ảnh hưởng đến uy tín của cả cái bệnh viện này, có rõ chưa?

Liên gật đầu lia lịa:

- Dạ, dạ em biết rồi thưa bác sĩ!

Nghe đến đây tôi cũng gật đầu rồi tiếp tục vào thang máy, tôi trở về với văn phòng làm việc của mình ở lầu 5 của bệnh viện Kim Hồng. Giây phút định mở cửa bước vào thì vô tình tôi lại thấy bác sĩ Trương, anh ta lờ đờ bước ra trong thang bộ.

- Kỳ lạ! Chẳng phải phòng làm việc của cậu ta ở dưới lầu 2 hay sao, giờ này sao lại ở đây?

Vừa nói thầm trong miệng, tôi cảm giác như có điều gì đó thật khó hiểu cho nên tôi đã bí mật đi theo anh ta.

Cho đến khi tôi đi theo bác sĩ Trương lên đến sân thượng của bệnh viện, thấy anh ta bước gần đến lan can thì tôi mới hoảng hồn chạy ngay đến ngăn anh ta lại.

- Trương, này... cậu bị sao, thế?

Lúc này cậu ta mới giật mình mở to đôi mắt, ngước mặt lên nhìn tôi rồi nói:

- Ơ... đây là đâu? Anh Trung! Sao anh lại ở đây?

- Cậu thật sự không nhớ gì hết à?

Tôi tỏ ra vẻ mặt nghi ngờ rồi nói tiếp:

- Vừa nãy nếu tôi không giữ chân cậu lại thì cậu đã chết chắc rồi.

- Ý anh là sao?

- Cậu thử nhìn sau lưng cậu đi!

Nghe đến đây bác sĩ Trương mới quay người lại, cậu ta đứng hình khi biết được rằng chân của cậu chỉ còn cách tầm hai bước là có thể ngã xuống từ tầng cao nhất của bệnh viện.

- Chuyện gì vừa xảy ra thế này?

Bác sĩ Trung, anh nói cho tôi biết đi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!