Chương 14: Tìm Người Chết Thay

Tạm rời bỏ công việc bộn bề, tôi tìm đến Quảng Bình để nhờ thầy Lâm xem thứ bên trong chiếc hộp gỗ ấy, được vài người bạn thân chỉ điểm và giới thiệu nhờ những lần đi phượt cùng bạn bè lên đó, tôi biết thầy Lâm chính là một thầy phù thủy rất cao tay sống ở Quảng Bình, chuyện của tôi tuy chưa biết rõ ràng như thế nào, nhưng vì có quá nhiều chuyện kì lạ đến nỗi tôi không thể không tin vào được cái thực tại trớ trêu ấy.

Ngồi xe không biết bao lâu nhưng khi đến nơi thì tôi cũng sớm ngủ được một giấc ngon lành, đem theo chiếc hộp bên mình mà không dám mở ra xem lại lần nào nữa.

Đứng trước cửa nhà thầy Lâm, tôi gõ cửa gọi vào trong:

- Cho hỏi thầy Lâm có nhà không?

- Ai đó?

Giọng của một người đàn ông trung niên nói rõ to, tôi nhận ra ngay đó chính là thầy Lâm, thầy phủ thủy có tiếng ở vùng nông thôn hẻo lánh.

- Chào thầy!

Tôi là Trung đây, đã lâu không gặp?

Thầy Lâm hé cửa cổng ngó đôi mắt nhìn ra chỗ tôi đứng rồi nói:

- Là cậu Trung đó à? Ngọn gió nào đưa một vị bác sĩ tài ba đến thăm lão già này vậy?

Tôi ngập ngừng:

- Vào trong đi rồi nói sau!

- Ố kề! Cơm in.

- Thôi thôi! Tôi lạy ông, chuyện quan trọng đừng mất nghiêm túc như vậy nữa.

Thầy Lâm cười khề khà rồi dẫn tôi vào trong nhà, ngồi trên bộ bàn ghế bằng gỗ, thầy Lâm nhẹ nhàng rót ít trà mời tôi:

- Đây!

Uống trà nóng cho thông giọng đi rồi kể.

- Cảm ơn! Tôi xin phép nói thẳng vào vấn đề luôn.

Nói vừa dứt lời, tôi đặt xuống trước mặt thầy Lâm chiếc hộp gỗ:

- Đó! Nó đó.

- Nó đó là nó nào?

- Dạo này bệnh viện hay gặp nhiều chuyện rất kỳ lạ, rồi đến cả án mạng nữa, chiếc hộp này là tôi vừa nhận được từ một người lạ mặt, tôi không biết là gửi vì mục đích gì nhưng tôi có linh cảm rất xấu về chuyện này.

Nghe đến đây thầy Lâm vừa nhìn kỹ chiếc hộp trên bàn, vừa trầm ngâm suy nghĩ:

- Vậy cậu biết người gửi là ai không?

- Tôi không biết! Nhưng tôi đoán chắc đó là Hương, một bệnh nhân bị tai nạn thảm khốc vừa chuyển vào bệnh viện của tôi, và cũng vừa chết cách đây không lâu trong bệnh viện. À! Ngoài cái hộp gỗ này ra, tôi còn có một quyển nhật ký của cô ấy nữa.

Nói rồi Tôi lấy ra đưa cho thầy Lâm đọc, ông ta khi vừa chạm vào quyển sổ ấy thì bỗng dưng ông ta rùng mình vài cái rồi mới do dự nắm lấy quyển nhật ký đó.

- Oán khí nặng lắm, cậu Trung nhớ mà cẩn trọng!

Nghe thầy Lâm nghiêm túc nói, tôi thấy lo lắng vô cùng, nhưng rồi thầy Lâm lại nói tiếp:

- Ở đoạn cuối của quyển nhật ký chỉ ghi đến ngày 28 tháng 7 thôi sao?

- Đúng vậy!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!