Chương 1: (Vô Đề)

Đúng là mùa thu hoạch đầu thu, không hổ là điềm tốt khi năm mới lại đổ một cơn tuyết lớn, nhóm làm nông nhà họ Lưu năm nay thu hoạch lớn hơn những năm trước nhiều.

Đi dọc theo sân phơi lúa trải đầy hạt thóc vàng, Nguyên Mộ cười tủm tỉm ngồi ở đó trò chuyện với bà nội.

Một thân cậu mặc quần áo thể dục trắng, trên mặt rộ đầy ý cười. Thế nhưng tay lại không hề nhàn rỗi, cứ một hồi lại đảo thóc, hồi thì giúp đỡ quét dọn xung quanh.

"Đi đi đi, về nhà đi! Đừng có để bẩn quần áo."

Cậu thanh niên Nguyên Mộ vừa mới nói vài câu hài hước, chọc cho bà nội đang cầm chổi bên trong quét không nổi, đành phải liên tục đuổi người.

"Được rồi."

Nguyên Mộ đứng lên, ý cười trên mặt vẫn còn đó, thế nhưng lại nhận lấy chổi từ tay bà nội.

"Làm giúp bà xong con sẽ quay về." Rõ ràng khuôn mặt đẹp trai sáng lạn tới cùng cực, vậy mà đôi mắt lại dịu dàng tới cực điểm.

"Haiz, thanh niên như các con đâu biết làm việc nhà?" Bà nội còn đang muốn cản, Nguyên Mộ nhẹ nhàng tránh đi.

"Không biết thì xem là biết, bà phải để con báo ơn nuôi chứ."

Nói xong, cậu tiện đường xắn ống tay áo lên thật cao. Điều đặc biệt là, trông Nguyên Mộ còn trẻ, thế nhưng kỹ năng làm việc lại cao tay hơn vài người có tuổi nhiều.

"Hừ, thật là không có tiền đồ, đường đường là người chấp pháp thu nhận ma vật lại suýt nữa chết đói ở thế giới loài người, còn bị giữ lại làm việc trả tiền cơm, Nguyên Mộ, nếu anh quay về nhất định sẽ bị cười chết!

"Một cục lông màu vàng giãy dụa chui ra khỏi túi tiền treo bên hông của Nguyên Mộ, khó khăn đập cánh hai lần. Đó là một con sẻ Shima – Enaga(1) tròn vo, đôi mắt đen như hạt đậu rất linh hoạt, vừa nhìn là biết —— không vặt lông phí vê lờ. Nhưng mà nó vừa nói được một nửa, đã bị con chim trắng chui ra sau đạp lên đầu,"Đồ béo ị khốn kiếp! Ai cho mày nói anh Nguyên như vậy.

"Rõ ràng con lông vàng kia không phục, nhưng chẳng biết sao con chim trắng này còn nặng hơn cả nó, miễn cưỡng chặn đầu, không cho nó tìm được cơ hội nhảy ra, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn làm đệm dưới chân. Đáng tiếc không có người đặt nó vào mắt. Con chim trắng thậm chí còn lấy việc công trả thù riêng mà nhổ vài sợi lông trên đỉnh đầu nó, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Nguyên Mộ,"Anh Nguyên, chúng ta đã đến nơi chưa?"

Nguyên Mộ đáp một tiếng, "Ừ, đến rồi."

Sau đó đưa tay xoa đầu nó, "Đừng nhổ lông đầu nữa, Pipi sẽ trọc đấy."

"Ừm, vậy cũng được, lần sau đổi sang đuôi."

Sẻ lông vàng bị đạp không thở nổi nhất thời tức phát khóc, phắc, mẹ nó đây là hai tên khốn gì đây!

Một người hai chim nói chuyện vô cùng tự nhiên, không hề kiêng kỵ, bởi vì xung quanh không có bất kỳ ai nghe thấy. Ngay cả bà nội ngồi cách họ gần vậy mà cũng không nghe được.

Lý do thì không phải do bà, mà bởi vì Nguyên Mộ này vốn không phải người bình thường, cậu là người chấp pháp do thần giới phái xuống, chuyên phụ trách thu nhận các ma vật nhân gian.

Mặt ngoài Nguyên Mộ là nhà chấp pháp thu nhận ma vật đặc biệt, trên thực tế cậu là ngự thú sư đứng đầu thần giới. Khác với những người chỉ đơn thuần là nhà chấp pháp chỉ biết trấn áp, Nguyên Mộ lại thu nhận chúng vào sở, cho nên những ma vật cậu thu nhận đều có thể tùy ý sử dụng, tùy ý triệu hoán.

Về phần nhiệm vụ trước mắt, Nguyên Mộ chỉ cho đó là điều trùng hợp.

Cậu đã bế quan rất nhiều năm, sau khi tỉnh giấc thì đã là năm trăm năm sau, dựa theo quy định của hiệp hội quản lý thần giới, trong vòng năm trăm năm người chấp pháp nhất định phải hoàn thành một nhiệm vụ, mà trước mắt cũng chỉ có thể chọn cái này.

Quầy quản lý thần giới.

Nguyên Mộ ôm hai con sẻ trong ngực cười híp mắt với người người quản lý hiệp hội đối diện.

"Bởi vì linh khí nơi này ngày càng mỏng, các loại phép thuật hay năng lực tà ma đều sẽ bị hạn chế… Cho nên nó thích hợp để ngăn cách cải tạo ma vật cỡ lớn nhất, cũng chính vì như thế, tổ chức không tiện cung cấp các kỹ thuật để phòng ngự…"

"Nhưng nó vẫn có điểm tốt, đó là ở đây không có bất kỳ hạn chế nào đối với người quản lý, người quản lý muốn làm gì ma vật thì làm, hợp với người chấp pháp có thực lực mạnh như ngài nhất."

Lén nhìn phản ứng của Nguyên Mộ, người kia lau cái trán toàn mồ hôi, càng nói càng cẩn thận từng li từng tí.

"Nói cách khác, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì đúng không?" Ý cười trong mắt Nguyên Mộ càng thêm sâu.

"Đúng vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!