Chương 9: (Vô Đề)

Đột nhiên một luồng gió mạnh từ ngoài cửa sổ tràn vào, ngay lập tức khiến cho mái tóc của cô trở nên hỗn loạn, đồng thời mang theo từng đợt khí lạnh.

Lộc cộc.

Hai con mắt trên đầu người chuyển động.

Sau đó nó nhếch miệng, nở một nụ cười vô cùng quỷ dị.

"Chị ơi, chị có thể nhặt giúp chúng em quả bóng da được không ạ?"

Hai chị em sinh đôi nắm tay nhau, hai đứa nó bị mất nửa đầu, máu từ vết thương liên tục chảy xuống, mang theo cả lũ dòi lúc nhúc cùng nhỏ giọt xuống chiếc váy trắng đã bẩn thỉu đến không nhìn ra hình dạng gì. Hai hốc mắt trống huếch trống hoác kia nhìn Trình Lạc, khuôn mặt tái nhợt cứng đờ không chút hồng hào, cũng không có một chút biểu cảm nào.

"…"

"Trình Lạc, cô thu dọn xong chưa?"

Tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa được người từ bên ngoài đẩy vào.

Hai chị em song sinh liếc nhìn về phía cửa rồi lại nhìn nhau, sau đó nhặt cái đầu lên chạy vào tủ quần áo.

Mọi thứ đều trở lại bình thường.

Hà Chỉ đứng ở cửa, vừa đi vào đã ngửi thấy mùi ẩm ướt kỳ quái, anh ấy nhíu mày, không nhịn được nói: "Xem ra phải thông gió thật tốt mới được."

Trình Lạc không nói gì, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Từ lúc bước vào cửa đến giờ, Toàn Phong vẫn luôn ngồi xổm dưới gốc cây hoè cổ thụ cứng cáp ngoài sân, đuôi nó cụp xuống, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào thân cây, như thể trên đó có thứ gì đó đang thu hút nó vậy.

Trình Lạc nheo mắt lại, chợt nhìn thấy bóng hình gầy còm đang đung đưa trên cây, trên cổ của cô ta buộc một sợi dây thừng, thân hình chậm rãi chuyển động.

"Gâu!"

Toàn Phong bày ra tư thế, cất tiếng sủa với cái cây.

"Hình như Toàn Phong có hơi bất an."

Trình Lạc liếc nhìn cây hoè, bước lên trước mấy bước: "Toàn Phong, về đây."

Nghe thấy giọng nói của Trình Lạc, bộ lông dựng lên của nó lập tức rủ xuống, tung tăng quay người đi về.

"Mai mấy giờ anh đi?" Trình Lạc hỏi.

"Chuyến bay lúc tám giờ sáng."

Trình Lạc cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Vậy thì không bằng tối nay anh trở về ở với mẹ anh một đêm đi."

"Hả?" Hà Chỉ ngẩn ra một lát: "Thế còn cô thì sao?"

"Tôi không sao, nhưng mà trước khi đi hãy dọn dẹp phòng cho xong đã."

Nói xong, Trình Lạc vòng qua Hà Chỉ rồi đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng cao gầy của cô, Hà Chỉ gãi gãi đầu, không biết có phải là ảo giác hay không mà cứ luôn cảm thấy… ở đây có hơi kì quái?Buổi chiều 6 giờ, Hà Chỉ thu dọn phòng xong xuôi, rời khỏi "Ngôi nhà của rừng rậm", trước khi rời đi anh ấy còn nấu cho Trình Lạc một bữa trưa thịnh soạn, có thể nói là vô cùng tận tâm.

Chín giờ tối, Trình Lạc vào phòng tắm.

Phòng tắm của ngôi nhà lớn này được xây dựng ở cuối hành lang, lớn nhưng trống trải, chính diện là cửa sổ sát đất, có thể nhìn rõ phong cảnh bên ngoài. Phong cách trang trí của phòng tắm rất cổ, theo dòng chảy không ngừng của thời gian, giấy dán tường có hoa văn màu đỏ sẫm đã bắt đầu có dấu hiệu bong tróc.

Cô ngâm mình trong bồn tắm hình bầu dục, sương mù bốc lên, chậm rãi phủ lên bóng dáng cô. Xung quanh yên lặng, mơ hồ có tiếng nước chảy tí tách từ ngoài hồ truyền đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!