Chương 8: (Vô Đề)

Nói xong lời này, kẻ xuyên tới cuối cùng cũng không có cách nào khống chế cảm xúc của mình, điên cuồng giãy dụa trong cơ thể Trình Lạc, động tác kịch liệt dữ tợn đến nỗi như muốn xé rách máu thịt cô, vỡ nát từ trong tim mà ra, ăn tươi nuốt sống cô.

"Tại sao cô lại phải làm như vậy!"

Cô ta chất vấn Trình Lạc, giọng nói bén nhọn, xuyên thủng màng nhĩ.

"Tại sao cô lại nhẫn tâm như vậy! Tôi chỉ muốn giữ lại một tấm ảnh chụp mà thôi, tại sao lại không cho tôi ảnh!"

Trình Lạc cảm thấy buồn cười.

Cô đặt cây kéo xuống, rũ mắt nhìn những mảnh vụn đầy dưới đất, cười nhạo nói: "Nhẫn tâm? Đó lại không phải là con của tôi. Tại sao tôi phải nhân từ? Hơn nữa tại sao tôi làm như vậy, trong lòng cô không rõ sao?"

Lời nói vừa dứt, người xuyên tới ở bên trong cơ thể như đã bình tĩnh lại, không nói gì nữa.

Bản thân cô ta là một học sinh cấp ba vừa lùn lại còn béo, bố mẹ cô ta ly hôn từ khi cô ta còn rất nhỏ, cô ta bị ném cho bà ngoại ở quê như một quả bóng. Kể từ ngày đó, bố mẹ cô ta không còn quay trở lại nữa, cô ta hiểu rõ rằng mình đã bị bỏ rơi. Vì vẻ ngoài của cô ta, bạn học coi cô ta như một đối tượng để thỏa mãn sự đùa cợt.

Cuộc sống hiện thực cứ nhạt nhòa như thế, ngày qua ngày bị bắt nạt ở trường khiến cô ta không còn chút hy vọng nào.

Cuối cùng, cô ta mê mẩn những cuốn tiểu thuyết trên mạng, cô ta thích đọc nhất chính là thể loại hào môn tổng tài, thậm chí còn không ngừng tưởng tượng nếu bản thân là nữ chính thì tốt rồi, vậy thì cô ta sẽ được nhiều người yêu thương.

Có lẽ là do niềm tin của cô ta khiến trời xanh cảm động, vào một đêm nọ, cô ta đã xuyên đến đây…

Cô ấy tên là Trình Lạc, xuất thân là người mẫu, từng giật giải ảnh hậu, cô ấy là người có khuôn mặt và dáng vẻ xinh đẹp nhất mà cô ta từng thấy từ lúc chào đời.

Cô ta mượn cơ thể và kinh nghiệm của người khác, như mong muốn được gả vào hào môn, sinh một đứa con trai. Tuy rằng chồng không yêu cô ta, nhưng cô ta vẫn luôn tin rằng một ngày nào đó anh ta sẽ hồi tâm chuyển ý như những tổng tài khác trong ngôn tình vậy, sẽ một lòng một dạ với cô ta.

Thế nhưng…

"Ồ, cô cho rằng mình là cái thứ tốt lành gì?" Giọng nói đột nhiên bình tĩnh hơn, giọng điệu mang cả sự quyết tâm bất chấp tất cả: "Nói thật với cô vậy, trước khi tôi xuyên vào thân thể này của cô, đã có đến ba người dùng qua cái thân thể này rồi, cuối cùng chúng tôi đã đánh nhau một trận, sau đó thì tôi đã thắng."

"Tôi có thể đi, chỉ là sau khi tôi chết, cô sẽ phải gánh chịu mọi hậu quả, người người sẽ mắng chửi cô, đánh đập cô, sỉ nhục cô. Cô cho rằng mình có thể trở lại như trước đây sao? Không thể nào, hiện tại cô chỉ là một chiếc giày rách ngủ qua với bốn năm người đàn ông mà thôi!"

"Đuổi tôi đi rồi cô sẽ được sống thoải mái sao? Không đâu!!! Không bao giờ!!! Cô chỉ là một đồ đê tiện dơ bẩn!"

Cuối cùng, người phụ nữ đã trở nên điên loạn.

Trình Lạc yên lặng lắng nghe, ánh mắt lạnh nhạt.

"Nói xong chưa?"

"Cô đáng bị như thế!!! Tôi nguyền rủa cô cả đời cô độc, không nơi nương tựa!!!"

Hơi thở của linh hồn trong cơ thể đã trở nên hư vô mờ mịt, đây là lúc nó yếu ớt nhất.

Trình Lạc nhắm mắt lại, vận động kinh mạch, hấp thụ linh hồn tan vỡ kia từng chút từng chút một. Cô từ từ hít vào, lại chậm rãi thở ra, theo hơi thở, giọng nói của linh hồn trở về tĩnh lặng, từ từ dung hợp vào nhau, hai hợp làm một.

Đợi sau khi tất cả kết thúc, Trình Lạc mở mắt ra, đưa tay nhấc chiếc gương nhỏ tinh tế lên để nhìn kỹ bản thân.

Sau khi hấp thụ linh hồn, Trình Lạc có thay đổi rất nhỏ. Ánh mắt của cô càng sáng hơn, mái tóc đơn giản lộ vẻ khô khốc trước kia đã có độ bóng nhẹ, trên má lộ ra màu hồng nhàn nhạt. Trình Lạc hít sâu, cảm thấy cả người cũng nhẹ đi rất nhiều.

Sau khi giải quyết xong một rắc rối lớn, tâm trạng của Trình Lạc rất tốt, sau khi cô thu dọn hành lý gọn gàng xong liền xách vali ra ngoài.

"Toàn Phong, chúng ta đi thôi."

Trình Lạc gọi Toàn Phong đang nằm trên sân thượng tắm nắng, sau đó quay người đi xuống lầu.Hôm nay nắng hơi to, từng tia ánh sáng chói mắt rơi xuống sưởi ấm mặt đất.

Toàn Phong lè lưỡi nhảy lên sau ghế lái, thò đầu ra khỏi cửa xe nhìn Hà Chỉ đang giúp Trình Lạc cất hành lý.

Hà Chỉ cao ráo, anh ấy mặc áo sơ mi kẻ sọc và quần tây đen, để lộ bắp tay cường tráng và đường nét bắp chân đẹp đẽ. Toàn Phong nhìn chằm chằm vào cẳng chân của Hà Chỉ, đôi mắt phát sáng, nước dãi chảy lộp bộp trên đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!