Ngày khai trương đầu tiên của "Ngôi nhà của rừng rậm", người quản lý là Trình Lạc lại bất ngờ qua đời tại nhà riêng
Tin tức được công bố đột ngột khiến ai nấy đều bàng hoàng, nếu không có xác nhận từ phía chính chủ, hẳn là nhiều người đã tưởng đây chỉ là một trò đùa vô duyên. Thế nhưng khi bản cáo phó chính thức xuất hiện, tất cả đều không biết phải phản ứng ra sao.
Các tài khoản truyền thông luôn đi đầu trong giới giải trí, bọn họ lưu loát viết dài tận chín trang giấy, trình bày rõ ràng tường tận cuộc đời Trình Lạc cho công chúng, các tác phẩm của cô cũng được đào lại, một Trình Lạc sắc nước hương trời đã mãi mãi dừng lại trong ống kính.
Tại lễ tưởng niệm, một vài phóng viên vô đạo đức đã chụp hình Trình Lạc nằm trong cỗ quan tài pha lê, thậm chí còn đăng tải lên mạng.
Trong ảnh, những đóa hoa trắng vây quanh cô, chiếc váy đỏ của Trình Lạc rực rỡ như lửa, đôi môi đỏ thắm tương phản rõ nét với gương mặt trắng bệch. Cô vẫn đẹp đến ngỡ ngàng như cũ.
[Công chúa ngủ say chắc cũng chỉ như vậy thôi.]
[Nữ thần của ông đây chết rồi mà vẫn đẹp đến vậy.]
[Thanh xuân của cô ấy dừng lại ở khoảnh khắc rực rỡ nhất. Tôi xin lỗi vì đã từng bôi nhọ cô.]
[Trình Lạc là gam màu đẹp đẽ nhất của thời đại này, cô ấy đã tạo ra vô vàn khả năng. Tôi thật sự xin lỗi vì đã từng phỉ báng cô.]
[Tôi từng là anti fan, nhưng cô ấy thật sự đẹp quá, đến cả khi chết rồi vẫn đẹp.]
[Chị yên giấc an thu giữa mùa xuân vừa chớm, tuyết mùa đông sẽ không chạm đến cơ thể chị nữa, mong chị đi thanh thản.]
[Sẽ yêu chị cả đời!]
"…"
Trình Lạc được an táng ở mảnh đất phía sau của Ngôi nhà của rừng rậm, giữa vườn hoa rực rỡ, nai lộc tự do dạo bước, thỉnh thoảng lại có du khách ghé viếng và đặt hoa.
Ngày thứ bảy sau khi cô rời khỏi nhân gian, Thời Mặc lần đầu tiên đến nơi này.
Trước mộ đầy ắp hoa hồng, không ai nói Trình Lạc yêu hoa hồng, nhưng tất cả đều tin rằng, chỉ loài hoa kiêu sa nhất mới có thể xứng với cô.
Hôm nay trời âm u, mưa bụi lất phất rơi xuống.
Anh mặc bộ vest đen, khuôn mặt hơi gầy, vẻ mặt bình thản, cứ lẳng lặng nhìn người đàn ông có đôi mắt và khuôn mặt giống hệt mình đang ngồi trên bia mộ.
"Trình Lạc chưa chết đúng không?"
Giới Linh không đáp.
"Cô ấy lúc nào sẽ quay lại? Xin hãy nói cho tôi biết."
"Nói cho anh?" Giới Linh nhướng mày: "Anh sẽ đợi sao?"
Ánh mắt Thời Mặc kiên định: "Phải, tôi sẽ đợi."
Giới Linh khẽ bật cười, như thể đang cười nhạo.
Ngón tay hắn chậm rãi vuốt lên bia đá lạnh lẽo, ánh mắt dừng lại nơi gương mặt cô trong tấm ảnh, khẽ nói: "Đợi? Anh có thể chờ năm năm, mười năm, hai mươi năm, bốn mươi năm, thậm chí năm mươi năm… nhưng anh không thể chờ trăm năm, một nghìn năm."
Hắn nhìn anh, nụ cười bên môi dần phai nhạt: "Nhưng tôi thì có thể."
"Thời Mặc, tình yêu sâu sắc mà anh tự cho là lớn lao ấy không thể lay động được trời cao, càng không thể đánh thức Trình Lạc đang yên giấc trong quan tài. Thay vì mù quáng chờ đợi, chi bằng hãy cứ chăm sóc tốt cho Trình Nặc. Chủ nhân đã giao cậu bé cho anh, tức là đặt trọn niềm tin vào anh, đừng phụ lòng cô ấy."
Hai tay Thời Mặc siết chặt rồi lại buông lỏng, sau lại nắm chặt.
Cuối cùng, anh khẽ thở dài, lấy một chiếc nhẫn từ trong túi ra, nhẹ nhàng đặt trước bia mộ. Nhìn gương mặt cô với nụ cười dịu dàng trong ảnh, khoé mắt anh ngấn lệ nhưng rất nhanh đã hòa với nước mưa.
"Trình Lạc, sẽ như em mong muốn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!