Chương 7: (Vô Đề)

Tiếng chuông đột ngột chói tai rõ ràng đã khiến con mãng xà khổng lồ trước mặt tức giận, nó phun ra cái lưỡi đỏ tươi, mở cái miệng đỏ như máu tấn công Hà Chỉ.

Đối mặt với sự tấn công của loài động vật hoang dã, cho dù là Hà Chỉ thì cũng không thể động đậy được.

Bây giờ tình hình càng ngày càng mất kiểm soát, Đại Xuyên ở ngoài hàng rào lo đến mức mặt vặn vẹo, thầm kêu một tiếng không ổn, nhưng lại không nghĩ ra cách nào để ứng phó.

Nhưng đúng lúc này, một bóng người cao gầy chắn trước mặt Hà Chỉ.

Mí mắt cô khẽ nhướng, trong đôi đồng tử đen sâu nổi lên luồng khí âm u.

Sự xuất hiện đột ngột của Trình Lạc khiến Hà Chỉ sửng sốt một lúc, khi hoàn hồn lại thì anh ta muốn bảo Trình Lạc tránh ra, nhưng vì sự sợ hãi trong nội tâm làm anh ta không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

"Đứng im."

Hai chữ rất nhẹ, kỳ lạ thay lại khiến hai con mãng xà dừng lại.

Trình Lạc lười biếng nói: "Tao nhìn trúng hai đứa mày rồi."

Toàn Phong ở bên ngoài rũ đuôi, đột nhiên cảm thấy câu này có hơi quen tai.

Mãng xà nghiêng nghiêng đầu: "Xì xì…"

Trình Lạc rũ mắt, vẫn là dáng vẻ lười biếng đó, nhưng giọng điệu lại gợi đòn: "Hiện tại tao là chủ của cái sở thú này, đương nhiên chúng mày cũng phải chịu sự cai quản của tao."

"Xì xì xì!"

"Không đồng ý?" Đuôi lông mày của Trình Lạc hơi nhướng, môi cong lên: "Vậy tao chỉ có thể dùng biện pháp vô nhân đạo thôi."

Toàn Phong ở bên ngoài: Hừm, cái kiểu này quả thực là đã thấy qua ở đâu đó rồi.

Trình Lạc và mãng xà khổng lồ nói chuyện với nhau mày xì một cái tao nói một câu, Hà Chỉ và Đại Xuyên hoàn toàn xem đến ngốc luôn.

Nếu như không phải bọn họ hoa mắt thì chính là đầu óc có bệnh. Trình Lạc… giống như đang nói chuyện với động vật vậy?

Nhận thức này khiến cho hai người há hốc mồm, chậm chạp mãi chưa có bất kỳ phản ứng gì.

Trình Lạc thân là lão tổ của rồng chuyển thế, cho dù có mất đi nguyên thân và tu vi ban đầu thì vẫn có thể ra lệnh cho bách thú. Càng huống chi động vật của thời đại này không hung tàn như thời nguyên thủy, hiện tại chỉ cần một ánh mắt của cô, chúng nó sẽ bò rạp dưới chân của cô, ngoan ngoãn nhận cô là chủ.

Mắt thịt của người trần có thể nhìn không phát hiện ra được, nhưng mãng xà trước mắt lại nhìn thấy rõ ràng có một con rồng lớn màu đen tuyền đang lượn quanh sau lưng Trình Lạc. Rồng lớn lười biếng nhắm mắt lại, những đường vân đen trên người toát ra ánh sáng màu vàng nhạt, nó vừa phun vừa nghỉ, im lặng không nói chỉ chợp mắt, nhưng lại mang theo hơi thở áp đảo núi sông…

Đồng tử dựng thẳng của con mãng xà đột nhiên siết chặt, đuôi rắn lắc lư điên cuồng, thân hình to lớn liên tục lui về phía sau, trong mắt hoàn toàn là vẻ sợ hãi.

Trình Lạc đưa tay ra, hai con mãng xà gần như không chút do dự mà dụi đầu vào lòng bàn tay cô.

Hà Chỉ và Đại Xuyên ở một bên hoàn toàn khiếp sợ đến mức không nói nên lời.

Cmn… Tình huống gì đây?

Đại Xuyên thân là người chăn nuôi động vật hơn nửa đời người, anh ta cũng từng nhìn thấy con người gần gũi với động vật, nhưng anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một con mãng xà sẽ sợ hãi con người giống như là thú cưng, hơn nữa còn bằng lòng thuần phục.

Rốt cuộc người phụ nữ này có lai lịch gì?!

"Anh tên Đại Xuyên hả?" Trình Lạc nhìn qua bên này.

Đại Xuyên hoàn hồn, gật đầu: "Hả, đúng vậy…"

"Sở thú này từ này về sau sẽ giao cho tôi quản lý, anh cảm thấy có được không?"

"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!