Sở thú có tên là "Ngôi nhà của rừng rậm" đó nằm ở rất xa, lái xe đến đó phải mất 40 đến 50 phút.
Trình Lạc ngồi ở ghế sau, con chó của cô thì ngồi bên cạnh cô, càng đi vào sâu càng không thấy người ở, cỏ xanh nối tận chân trời, đồng lúa gió thổi vi vu, sắc xuân bỗng chốc sinh ra.
Làn gió ấm áp thổi qua cửa kính xe đang mở, nhẹ nhàng vén mái tóc đen của cô lên.
Hà Chỉ liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, góc nghiêng tinh xảo như được bao phủ trong ánh hào quang, khiến người phụ nữ bình thường kiêu ngạo và lãnh diễm trở nên dịu dàng hơn một chút.
Tim Hà Chỉ nảy lên một cái, vội vàng không hoảng hốt mà dời tầm mắt đi.
"Sắp đến rồi."
"Ừm."
Con đường đất phía trước khó đi, Hà Chỉ lái chậm lại.
Ngoài cửa sổ, có tiếng gió thổi nhẹ làm lá cây lay động, còn có tiếng chim vàng anh ríu rít, tiếng chim hót từ từ đến gần, chỉ thấy một con chim nhỏ màu vàng lượn vòng đến.
Cô xoa mặt, đưa tay ra ngoài dò xét.
Con chim ngắt một bông hoa dại đặt vào tay cô, lại vỗ cánh bay về phía chân trời.
Hà Chỉ lái xe phía trước cũng không để ý đến cảnh tượng này, mười phút sau, chiếc xe dừng lại trước một cánh cổng cũ nát.
Trình Lạc mở cửa bước xuống xe, sở thú này rõ ràng đã cũ kỹ, cánh cổng hoen gỉ, lan can sắt ở hai bên xiêu vẹo, gió thổi mưa dầm, tấm biển trên cổng sớm đã mục nát không thể chịu nổi, đồng hoang hai bên làm nền, nhìn vào vô cùng thê thảm và hoang vắng.
Hà Chỉ nói với Trình Lạc: "Vẫn còn mấy nhân viên công tác ở lại nơi này, tôi đã hẹn với bọn họ tầm này sẽ gặp mặt."
Đang nói, một người đàn ông cao lớn mặc bộ đồng phục màu xanh đậm từ trong đi ra.
Anh ta trạc ba mươi bốn mươi tuổi, để râu quai nón, da ngăm đen, dáng người cao to, trông rất khó chọc.
"Cậu là vườn trưởng mới à?" Người đàn ông râu quai nón ngậm điếu thuốc lá, vừa mở cửa cho bọn họ vừa nói: "Đầu năm nay thật là có người rảnh tới mức đau trứng."
Thái độ của râu quai nón rất không tốt, Hà Chỉ không bận tâm mà cười nói: "Tôi là Hà Chỉ, đây là bạn đồng hành của tôi, Trình Lạc."
"Trình Lạc?"
Phản ứng của râu quai nón không hề nhỏ đối với cái tên này, anh ta đảo mắt qua Trình Lạc, sau khi nghiêm túc nhìn kỹ một lượt, nói: "Tên của cô giống hệt với tên của một nữ minh tinh dâm ô mà vợ trước của tôi từng hâm mộ kia."
Hà Chỉ có chút xấu hổ.
Trình Lạc lại không hề để ý chút nào.
"Vào đi, tôi tên là Đại Xuyên, là người chăn nuôi động vật ở đây."
Trình Lạc theo sau hai người, bình tĩnh đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Sở thú này có diện tích không nhỏ, nhưng đã cũ nát không chịu nổi, một số lan can bảo vệ đã sớm đổ xuống. Có thể nhìn thấy phân động vật khắp nơi trên mặt đất, cỏ dại mọc đầy trên mặt đất bằng phẳng ở hai bên, cho thấy sự thật nó đã bị bỏ hoang từ lâu.
Dù đã có sự chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng tình cảnh này vẫn khiến Hà Chỉ ngạc nhiên, môi trường ở đây đã ngoài sức tưởng tượng của anh. Anh không thể tưởng tượng nổi làm thế nào mà các loài động vật kia có thể sinh tồn ở một nơi như vậy.
"Đại Xuyên, nơi này trừ anh ra, hẳn là còn có những người khác đúng không?"
"Trước thì có." Đại Xuyên nhả một ngụm khói thuốc: "Sau thì chạy hết rồi. Nhà ai lại đi làm cái loại nghề nghiệp tốn công vô ích như thế này chứ, chỉ có thằng ngốc mới ở lại thôi. Không sai, tôi chính là thằng ngốc đó đấy."
Không tiền lương, không kì nghỉ, không năm hiểm một kim*, ngoài ra còn phải chi trả cho việc chi tiêu của sở thú, đó là một khoản tiền không nhỏ chút nào đâu.
(*Thuật ngữ tập hợp của một số loại quyền lợi bồi thường mà người sử dụng lao động dành cho người lao động, bao gồm bảo hiểm trợ cấp, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật và thai sản, và quỹ hỗ trợ nhà ở.)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!