Sau khi uống gió Tây Bắc được mấy ngày, Trình Lạc rốt cuộc cũng bắt đầu tính toán về kế sinh nhai cho cuộc sống sau này.
Cô của hiện tại đã không còn là lão tổ hồng hoang, cũng không còn phất tay một cái là sẽ có thần phật khắp nơi đến hầu hạ cô, càng không thể chỉ hắt hơi một tiếng là khiến cho trời đất cũng phải rung chuyển nữa, hiện tại cô chỉ là một con người.
Thế nhưng muốn cô khuất phục dưới tay loài người là chuyện không thể nào, cả đời này cũng không có khả năng.
Trình Lạc suy tính một hồi, hỏi: "Mày nói xem, liệu có người nào sẽ tặng tao một cái công ty không?"
Toàn Phong đang đuổi theo chơi đùa với cái đuôi của mình: ????
Trình Lạc cau mày, có chút không hài lòng với phản ứng này của Toàn Phong: "Bọn họ dựa vào cái gì mà không tặng tao?"
"…"
Dựa vào cái gì mà bọn họ phải tặng cô!
Trình Lạc xùy một tiếng, cho dù trở lại thân thể của một con người lần nữa, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy bản thân nên được người khác yêu thương chiều chuộng.
Bởi vì cô thông minh, xinh đẹp lại cao quý.
Toàn Phong lười để ý người chủ nhân trông có vẻ cao ngạo, quyến rũ thực tế lại thiếu não này.
Nó áng chừng thời gian cũng sêm sêm, chuẩn bị tiếp tục thời gian "đi tản bộ" của ngày hôm nay.
[Có thể treo vào cổ tôi cái túi nilon không?]
Bát ăn cho chó không hữu dụng chút nào, may mà hôm qua không có gió, chứ hôm qua mà có gió thì số tiền ở bên trong bát chắc chắn sẽ bị thổi bay hết mất.
Trình Lạc lơ đễnh liếc nó một cái: "Mày không có tay à?"
"…"
Đệt mợ! Ông đây mà có tay thì còn cần đến cô làm gì?
Lông mày Trình Lạc hơi nhếch lên, cô tìm một sợi dây, móc qua túi nilon trắng rồi treo vào cổ của Toàn Phong.
Treo xong, Toàn Phong vẫy đuôi chạy đi.
Toàn Phong rời đi không lâu, chuông cửa reo lên.
Trình Lạc đứng dậy mở cửa.
Đứng trước cửa là một thiếu niên mặc áo phông trắng, quần bò tối màu, khí chất vô cùng trong sáng sạch sẽ.
Anh ấy nhìn Trình Lạc bằng đôi mắt màu hổ phách, biểu cảm trên khuôn mặt thoáng sững sờ, ngay sau đó liền lộ ra nụ cười, giọng nói cởi mở quẩn quanh bên tai: "Cô gái ở trên sân thượng tối ngày hôm qua."
"Là anh à?" So với sự nhiệt tình của anh ấy thì Trình Lạc lại có chút lạnh lùng: "Có chuyện gì không?"
"Mẹ tôi kêu tôi đến chào hỏi với cô một tiếng, những thứ này là bà ấy đưa cho cô."
Nói xong, anh ấy đưa chiếc giỏ trong tay đến.
"Cầm vào trong này đi." Trình Lạc nhường đường cho anh ấy.
Hà Chỉ gãi gãi đầu, có chút xấu hổ bước vào.
Anh ấy hoàn toàn không hề tùy tiện xem xét đánh giá phòng của con gái, mà chỉ đặt chiếc giỏ lên bàn một cách lịch sự, nói: "Tôi tên là Hà Chỉ, nếu như cô có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ đến tìm tôi."
"Không cần giúp đỡ gì cả, nếu cần thì cũng chỉ có thiếu mỗi gia sản hàng trăm triệu thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!