Chương 48: (Vô Đề)

Trình Lạc cúi mắt nhìn xuống, phát hiện chiếc nhẫn trên tay đã chuyển sang sắc trắng trong suốt.

Trong lòng cô đã hiểu rõ, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.

"Giới Linh."

Trình Lạc cảm thấy rất đau đầu.

Trước kia cô đã sợ điều này, sợ Giới Linh xuất hiện. Con người sẽ có người tốt kẻ xấu, Giới Linh dĩ nhiên cũng như vậy, sẽ có Giới Linh tốt Giới Linh xấu. Nhưng một Giới Linh đã hấp thụ quá nhiều ác linh như vậy thì chắc chắn không thể là thứ tốt đẹp gì.

Hắn sẽ từ từ gặm nhấm linh hồn và huyết mạch của Trình Lạc, cuối cùng sẽ phản phệ lại chủ thể, cướp lấy quyền khống chế thân thể Trình Lạc.

Cô từng nghi ngờ những chuyện kỳ lạ xảy ra gần đây đều do Giới Linh làm, nhưng cuối cùng lại dần gạt bỏ suy nghĩ đó.

Một Giới Linh ăn nhiều ác linh như vậy lại đi làm bảo mẫu cho cô, làm Nàng tiên Ốc sao? Nghĩ kiểu gì cũng thấy không có khả năng.

Thế nhưng…

Hắn thực sự lại đến làm bảo mẫu cho cô, làm Nàng tiên Ốc.

Giới Linh Mang gương mặt nghịch ngợm của Thời Mặc, hắn nở nụ cười ngượng ngùng thẹn thùng, vẻ trong sáng thuần khiết hoàn toàn không giống chút nào với tính cách của Thời Mặc.

"Mắt không nhìn thấy à?"

"Tu vi chưa đủ."

Trình Lạc gật đầu. Cơ thể và các giác quan của Giới Linh đều do hồn phách ác quỷ tạo thành, sức mạnh của chiếc nhẫn càng lớn thì linh hồn cần hấp thụ càng nhiều. Hiển nhiên mấy ác linh ít ỏi đó vẫn chưa đủ giúp hắn hình thành đầy đủ ngũ quan.

"Còn gương mặt này là sao?"

Giới Linh sờ lên mặt mình, nói: "Tôi sửa theo dáng vẻ người đàn ông trong lòng người, người thích không?"

Thích cái con khỉ, nhìn thôi đã thấy bực.

"Đổi đi."

"Vậy người muốn tôi đổi thành dáng vẻ gì?"

Trình Lạc đáp qua loa: "Cứ theo ý ngươi đi."

Giới Linh lắc đầu: "Không được, phải theo ý chủ nhân mới được."

Trình Lạc cau mày, càng thêm mất kiên nhẫn: "Ngươi vốn trông thế nào thì cứ trở lại như thế, miễn đừng là gương mặt này là được."

"…"

Giới Linh im lặng một lúc rồi nói: "Người thật sự làm khó tôi rồi. Tôi không nhìn thấy gì cả, nên cũng chẳng biết mình vốn trông như thế nào."

Trình Lạc: "…"

Cuối cùng cô cũng đành thỏa hiệp, thở dài: "Thôi được rồi, cứ để vậy đi."

Giới Linh gật đầu, thận trọng hỏi: "Vậy người còn cần gì nữa không?"

"Không có yêu cầu gì nữa." Nghĩ một chút, Trình Lạc nói tiếp: "Ta muốn công trình sớm hoàn thành. Tối nay ngươi tăng ca thêm đi. À đúng rồi, nhớ chăm sóc đám động vật cho tốt nữa."

"Những việc người nói đều là công việc hàng ngày của tôi."

"Vậy thì vào đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!