Chương 44: (Vô Đề)

Còn một tuần nữa là tới ngày quay quảng cáo, Trình Lạc quyết định trong vòng bảy ngày sẽ dạy Tiểu Thanh Long cách đóng vai một người mù. Tuy đã lâu không diễn xuất, nhưng tài năng vốn có trong cô vẫn còn, chỉ dạy một đứa trẻ thì không thành vấn đề.

Sáng sớm hôm sau, Trình Lạc gọi Tiểu Thanh Long đến trường đua ngựa.

Cô lấy một mảnh vải đen bịt mắt nhóc lại, sau khi làm xong liền lùi lại vài bước, nói: "Đi vài bước đi."

Bóng tối bất ngờ ập đến khiến Tiểu Thanh Long hơi lúng túng, nhóc đưa tay mò mẫm khắp nơi, miệng lầm bầm không rõ: "Long tổ, như này con không nhìn thấy gì hết."

"Thì chủ yếu là muốn con không nhìn thấy mà."

Cách tốt nhất để nhập vai là trở thành chính nhân vật mà mình đóng, Trình Lạc hiểu rõ điều đó. Với một đứa trẻ chưa từng tiếp xúc với diễn xuất như Tiểu Thanh Long, đây là cách nhanh nhất và tốt nhất để giúp nhóc làm quen với vai diễn.

"Bây giờ con đi về phía trước, ta bảo dừng thì mới được dừng."

Tiểu Thanh Long không nhúc nhích: "T sợ."

Trước mắt tối đen như mực, khiến nhóc nhớ đến khoảng thời gian từng bị Trình Lạc nhốt trong phòng tối, không có chút ánh sáng, điều nhóc sợ nhất chính là bóng tối.

"Vậy con có sợ bị ăn tát không?"

"…"

Tiểu Thanh Long chu môi, nuốt nước bọt, rón rén di chuyển về phía trước.

Khi ở trong bóng tối, con người ta luôn thấp thỏm bất an, giống như đang đi trong sương mù, sợ hãi con đường phía trước, dù biết rằng phía trước chỉ là mặt đất bằng phẳng, không có bẫy, nội tâm nhóc vẫn giằng xé và lo sợ.

Nhóc vô thức dang tay ra lần mò phía trước, bước chân hết sức cẩn trọng.

Trình Lạc liếc mắt ra hiệu cho Toàn Phong đang nằm một bên, Toàn Phong lập tức hiểu ý, bước lên vài bước và nằm chắn ngay trước mặt Tiểu Thanh Long.

Tiểu Thanh Long không chú ý, giẫm phải Toàn Phong, cả người loạng choạng ngã xuống đất.

Vì có Toàn Phong đỡ nên ngã xuống không đau lắm, chỉ là nhóc bị dọa, nên có hơi sợ hãi.

Tiểu Thanh Long giật mạnh mảnh vải che mắt ra, chu môi nằm lì dưới đất làm nũng: "Con không làm nữa, Long tổ cố tình mà."

"Đứng dậy mau." Cô bước tới đá nhẹ mông nhóc: "Tiếp tục đi."

"Nếu con không tiếp tục thì bây giờ ta sẽ đi hủy hợp đồng với đạo diễn." Cô đứng trên cao nhìn xuống Tiểu Thanh Long, ánh mắt lạnh lùng, lời nói đầy vô tình: "Ta đã nhắc con rồi, một khi đã nhận vai này, đích thân ký hợp đồng thì phải có trách nhiệm với công việc và hành vi của mình. Chút khổ này cũng không chịu nổi, còn nói gì đến khí chất đàn ông?"

Tiểu Thanh Long im lặng.

Thứ nhóc sợ nhất chính là "khí chất đàn ông".

Tiểu Thanh Long cắn môi: "Con… con tiếp tục là được rồi mà."

Nói xong, nhóc lại buộc chặt mảnh vải đen lên mắt.

"Bắt đầu từ bây giờ, con phải luôn bịt mắt cho đến khi ta bảo tháo ra mới được tháo, hiểu chưa?"

"… Hiểu rồi."

Dù Tiểu Thanh Long không cam lòng nhưng cũng không dám chống đối Trình Lạc, cứ thế bịt mắt suốt.

Thế giới trong bóng tối thật đáng sợ, đi đường thì bị đá vấp, đi vệ sinh không tìm thấy cửa, nghe thấy tiếng động mà không biết phát ra từ hướng nào, thậm chí ăn cơm cũng không tìm được miệng!

Đến chiều, Trình Lạc vẫn không có ý định cho nhóc tháo khăn bịt mắt.

Tiểu Thanh Long chịu không nổi nữa, nhân lúc Trình Lạc không chú ý liền lén kéo khăn bịt mắt lên rồi đi tìm Toàn Phong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!