Chương 42: (Vô Đề)

"Học thuộc lòng đến đâu rồi?"

Sau một ngày làm việc, Trình Lạc mới nhớ đến đứa con này của mình.

Tố Vãn nói: "Cũng thông minh lắm, nhìn qua một lượt là nhớ được hết rồi, bây giờ không còn vấn đề gì nữa, chỉ là không biết thực hành thì sẽ ra sao thôi."

"Nào." Trình Lạc lấy ghế ngồi xuống trước mặt Tiểu Thanh Long: "Con đọc hết một lượt lời thoại cho ta nghe xem nào."

Vốn dĩ Tiểu Thanh Long đã thuộc lòng lòng rồi nhưng khi ngồi trước mặt Trình Lạc, cảm giác áp bức đó khiến đầu óc nhóc trống rỗng, cho dù chữ đã đến bên miệng rồi nhưng lại không nói ra được.

Nhóc ấp úng cả nửa ngày trời, sốt ruột đến mức đổ đầy mồ hôi.

Cuối cùng túm vạt áo, cúi đầu, tủi thân nói: "Con không nói được…"

Trình Lạc đã sớm dự đoán được kết quả này, cô cũng không mắng nhóc, nhẹ nhàng nói: "Bây giờ con mới đối diện với ta còn không nói được, thế đến lúc phải đối diện với nhiều người và máy quay như vậy thì lại càng không nói được. Huống hồ ta mới chỉ kêu con đọc lời thoại thôi."

Tiểu Thanh Long mếu máo: "Người cho con thêm một chút thời gian nữa…"

"Ta cũng muốn cho con thêm thời gian nhưng bên phía đoàn làm phim sẽ không cho con thời gian đâu, bạn diễn của con cũng sẽ không đợi ngươi được."

Trình Lạc có dành ra chút thời gian đi xem danh sách diễn viên, tuy trong quảng cáo chỉ có hai cảnh của diễn viên đảm nhận vai bố mẹ Tiểu Thanh Long, nhưng hai người đó đều là nhân vật lớn, một người từng là Thị hậu, một người là người mới nổi lên dựa vào diễn xuất.

Hai người này đều mới hai mấy tuổi, cộng thêm việc đã nổi tiếng từ sớm, đương nhiên khi đối mặt với Tiểu Thanh Long chưa biết một chút gì sẽ không có nhiều sự nhẫn nại như vậy.

"Cho con thêm một cơ hội nữa, đọc đi."

Dáng vẻ nghiêm khắc này của Trình Lạc lại khiến Tiểu Thanh Long nhớ đến cảm giác sợ hãi khi bị cô chi phối ngày trước, nhớ lúc còn ở nơi tận cùng của trời đất, chỉ cần Tiểu Thanh Long không chịu chăm chỉ tu luyện đều sẽ bị Trình Lạc giáo huấn một trận, đến bây giờ nghĩ lại nhóc vẫn còn cảm thấy đáng sợ.

Nhóc rụt vai, chuyện đến nước này, nhóc cũng không dám phân tâm nữa, chỉ có thể lắp bắp đọc mấy câu thoại ngắn ngủi kia lên.

Giọng nói của trẻ nhỏ luôn ngây ngô, non nớt như vậy. Nhìn dáng vẻ Tiểu Thanh Long đọc lời thoại, những kí ức bị niêm phong ở chỗ sâu nhất đột nhiên thức tỉnh, trong tâm trí xuất hiện một cảnh tượng rất rõ ràng, đó là dáng vẻ lần đầu tiên cô đi casting, giống với Tiểu Thanh Long của hiện tại, tựa như tờ giấy trắng, trên đó là đầy rẫy những nhiệt huyết và sự ngây thơ.

Nói xong một lần, Tiểu Thanh Long thở phào nhẹ nhõm, đầy mong đợi ngẩng đầu nhìn Trình Lạc, nhưng lại phát hiện hình như cô đang rơi vào trong hồi ức, trên mặt là nụ cười dịu dàng mà nhóc chưa từng thấy bao giờ.

Tiểu Thanh Long dè dặt lên tiếng: "Long tổ, con… con đọc xong hết rồi."

Trình Lạc lấy lại tinh thần, nụ cười trên mặt tựa như gợn sóng lăn tăn vậy, rất nhanh sau đó liền biến mất.

"Thêm lần nữa."

Có lần thứ nhất, đến lần thứ hai này đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lần này Tiểu Thanh Long đọc rất nhanh.

"Tiếp tục, đọc đến khi nào ta kêu dừng thì thôi."

Tuy không hiểu Trình Lạc muốn làm gì nhưng Tiểu Thanh Long vẫn nghe lời đọc tới đọc lui mấy lời thoại đó lên.

Tiểu Thanh Long là người trong cuộc không nhìn ra được, nhưng Tố Vãn ở bên cạnh lại thấy rõ ràng.

Giọng của nhóc ngày một nhanh dần, nhả chữ cũng ngày một rõ hơn, hoàn toàn không có âm thanh mơ hồ của đứa bé mới hai tuổi, tuy vẫn rất non nớt nhưng đã rõ ràng hơn nhiều. Đáng ngạc nhiên hơn là nhóc đã dùng thời gian ngắn nhất để xua tan đi sự tự ti và ngỡ ngàng, dáng vẻ ngẩng đầu ưỡn ngực như một anh hùng nhỏ.

"Dừng."

Tiểu Thanh Long đã sớm khát khô cả họng, nhìn Trình Lạc cũng không dám than vãn, chỉ yếu ớt nói: "Long tổ, sao rồi?"

Ánh mắt sáng lấp lánh, đó là ánh mắt mong đợi.

Trình Lạc dịu dàng nhìn nhóc: "Ừm, rất tốt, thế con có biết con diễn vai gì không?"

"Nam chính." Kiêu ngạo ưỡn ngực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!