Thời gian quay quảng cáo này là mười ngày sau, bởi vì không có quá nhiều lời thoại nên không cần phải chuẩn bị nhiều, nhưng cũng chính vì không có nhiều lời thoại, thế nên lại càng thử thách diễn xuất của diễn viên. Nhất là Tiểu Thanh Long còn nhỏ, đối với nhóc mà nói, diễn người mù là một chuyện rất khó.
"Lời thoại chỉ hơn trăm chữ thôi, con đi tìm Tố Vãn học cho biết rồi đọc thuộc lòng nó cho mẹ."
Tiểu Thanh Long đang rất vui vẻ, cũng không để tâm đến chuyện phải học thuộc cái gì, cầm kịch bản rồi nghiêng ngả chạy tới chỗ của Tố Vãn.
"Địa điểm quay chụp là ở xã Trình Hoa, người thì ít mà muỗi thì nhiều, em nhẫn tâm để thằng bé đi sao?" Sau khi Nhu Nhu đi, Thời Mặc chưa chịu từ bỏ, vẫn hy vọng Trình Lạc có thể thay đổi chủ ý.
"Đến lúc đó tôi đi cùng Nhu Nhu."
"Thế sở thú phải làm sao?"
"Có Đạo diễn Phương trông coi rồi."
Thời Mặc im lặng, Đạo diễn Phương nhà người ta là đạo diễn chứ có phải là ông quản gia đâu chứ.
Đạo diễn Phương đúng lúc đi tới, nghe thấy lời này của Trình Lạc thì khó hiểu: "Tôi trông coi cái gì?"
Ánh mắt Thời Mặc liếc tới, tóm lược ngắn gọn: "Trình Lạc cho Nhu Nhu quay một quảng cáo từ thiện, mấy hôm nữa sẽ khai máy, phải đi mất tầm một tuần, cô ấy nói chuẩn bị giao sở thú lại cho ông trông coi."
Đạo diễn Phương trợn trừng mắt: "Không được đâu! Buổi live này của chúng tôi chủ yếu là live cảnh cô xây dựng lại sở thú, nếu cô mà đi thì chúng tôi biết live cái gì?!!"
Đó giống như một bộ phim mất đi nữ chính vậy, mà mất nữ chính thì ai muốn xem chứ!
Đạo diễn Phương rất đau đầu, ông ta ngồi xuống, than ngắn thở dài: "Trình Lạc, cô không thể đi được, hơn nữa Nhu Nhu còn nhỏ như vậy…"
Lời còn chưa dứt, Đạo diễn Phương đã cảm thấy cả người tê dại, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Trình Lạc đang nhìn ông bằng một ánh mắt lạnh lùng, sắc bén. Đạo diễn Phương khẽ run, rụt cổ không dám nói gì nữa.
Sau khi đã yên tĩnh, bầu không khí lại trở nên dễ chịu.
Trình Lạc vắt chéo chân, dựa người vào ghế sô pha mềm mại: "Còn có một chuyện nữa."
"Cô nói đi." Đạo diễn Phương ôm tim, đau khổ nói: "Tôi có thể chịu được."
Trải qua chuyện vừa nãy, Đạo diễn Phương đã rèn cho mình một trái tim sắt đá, không cần biết Trình Lạc nói gì, ông ta đều có thể chịu được.
"Trong khoảng thời gian xây dựng lại sở thú, tôi muốn tổ chức một tour sở thú di động, dẫn Nhu Nhu đi thăm thú khắp nơi. Đến lúc đó tôi sẽ tìm người tới trông coi chỗ này, chắc là sau khi quay quảng cáo xong thì sẽ bắt đầu, tất cả đều giao cho ông hết đấy."
"…"
"…"
Đạo diễn Phương bày tỏ, quả nhiên vẫn không thể chịu nổi!!!
Sau khi mấy người thương lượng xong thì thời gian buổi live cũng đã đến.
Vừa mới chuẩn bị xong đã thấy một công nhân trong công trường phi như bây tới, thở hồng hộc nói: "Không ổn rồi, tất cả động vật đều tụ tập ở công trường, bọn chúng không đi ra chỗ khác thì chúng tôi không làm việc được."
"Còn có chuyện này nữa hả? Đâu, đi xem nào."
Mấy người nối đuôi nhau đi đến công trường.
Chỉ thấy các loài động vật đang vây kín đống gỗ và xe, cảnh tượng hài hòa đến bất ngờ, nhưng ngược lại khổ cho những công nhân đang thi công, chỉ đứng rúm ró ở một bên không dám đến gần.
Nhiếp ảnh gia đã chuẩn bị camera ổn thỏa, ống kính chĩa thẳng vào trung tâm.
Khán giả cũng đã đâu vào đó, vừa bấm vào xem thấy cảnh tượng này thì giật mình.
[Ủa, tình huống gì đây?]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!