Chương 40: (Vô Đề)

Vừa về đến sở thú, Hạt Dự Trữ và Toàn Phong đã vui vẻ phi vào bên trong. Trình Lạc vừa xuống xe, Tiểu Thanh Long đã giơ hai tay nhào vào trong lòng cô, cô cũng vững vàng ôm nhóc vào trong lòng, đưa tay lên xoa mái tóc hơi rối của nhóc: "Ngươi có ngoan không?"

"Ta ngoan lắm đấy, hôm qua người đi đâu đấy, để ta ở nhà một mình chán quá đi mất." Vừa nói, Tiểu Thanh Long vừa chu môi, ánh mắt rất không vui.

Cô không nói gì, chỉ ôm Tiểu Thanh Long đi vào phòng.

Cô lên lầu thay quần áo, đợi đến lúc sửa sang xong thì nhận được một cuộc điện thoại, là do bảo vệ ở cửa gọi: "Có một đạo diễn của Tụ Hoa nói muốn gặp cô."

Chắc là vì chuyện của ngày hôm qua.

"Cho ông ta vào đi."

Sau khi ngắt điện thoại, Thời Mặc đang ngồi trên sô pha nói: "Đạo diễn Tiền nhanh thật đấy."

"Ông ta sợ tôi hối hận đây mà."

Chủ đề hot nhất bây giờ là gì?

Chắc chắn là Trình Lạc và sở thú của cô, bao gồm cả Toàn Phong bất ngờ trở nên hot dần dần. Tuy danh tiếng của Trình Lạc đã nát bấy nhưng chỉ cần có độ hot, có chủ đề, có thể đem đến lợi ích cho bọn họ thì họ còn lâu mới quan tâm đến chuyện danh tiếng rách nát ra sao.

Tiền Hải hiểu rõ đạo lý này vậy nên ông ta đã ra tay trước.

Một lúc sau, Tiền Hài dẫn theo trợ lý bước vào.

"Làm phiền cô Trình rồi." Tiền Hải tươi cười: "8 giờ sáng nay cô phải live còn gì, thế nên tôi đến trước, tránh làm lỡ dở công việc của cô."

Trình Lạc gật đầu, nói với Thời Mặc: "Gọi Toàn Phong vào đây giúp tôi."

Thời Mặc không nói gì, đứng dậy đi ra ngoài.

Trợ lý đi theo Tiền Hải sửng sốt, nghe nói Thời Mặc là một nam thần lạnh lùng, người ta toàn ví anh như trăng trên trời, tuyết liên trên núi băng, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa chứ không thể khinh nhờn. Bây giờ thì hay rồi, trăng trên trời, tuyết liên trên núi băng đến đây thì biến thành đứa chạy vặt rồi? Mà trông anh có vẻ còn rất vui vẻ, không có lấy chút bất mãn nào!

Mấy phút sau, Thời Mặc dẫn theo Toàn Phong vào trong phòng.

"Đây là hợp đồng, mời cô xem qua." Tiền Hài đặt hợp đồng ở trước mặt cô, có thể là vì Thời Mặc nên thù lao viết trên đó vô cùng hậu hĩnh, thậm chí còn bao gồm cả đồ ăn vặt và đồ ăn cho chó cao cấp cho Toàn Phong trong vòng nửa năm tới.

Trình Lạc xem xong, lại đưa hợp đồng đến trước mặt Toàn Phong: "Mày xem qua chút đi."

Trợ lý nhìn thấy cảnh này liền giật giật khóe miệng, kéo góc áo của Tiền Hải: "Con chó này biết chữ sao?"

Tiền Hài trừng cậu ta, nói: "Kinh ngạc cái gì, chó biết chữ lạ lắm à?"

Trợ lý: "…"

Cũng không phải là chó không được biết chữ, chỉ là… biết chữ xong còn phải xem hiểu hợp đồng thật sự chưa từng gặp lần nào.

Toàn Phong lướt qua một lượt nhanh như gió…

Ừm, không biết một chữ nào.

Nếu chủ nhân đã không nói gì, vậy tức là không có vấn đề gì cả, thế là nó gật đầu với Tiền Hải.

Tiền Hải cúi người, híp mắt cười: "Toàn Phong cũng cảm thấy không có vấn đề gì đúng không?"

"Gâu!"

"Vậy được, in dấu chân lên chỗ ký tên này là được."

Trình Lạc lấy bút ký tên mình lên, sau đó Toàn Phong lấy mực đỏ, ấn lên trên hợp đồng dấu chân đáng yêu của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!