Thời Mặc ngẩn người, mãi vẫn chưa hoàn hồn.
Cô nhón chân, đuôi lông mày dài nhỏ, mông lung, lộ vẻ quyến rũ của người con gái: "Có lên không?"
"…"
Thời Mặc bình tĩnh nói: "Vẫn còn sớm quá…"
"Không sớm nữa, anh đã ba mươi rồi!"
"…"
Thời Mặc gãi đầu, trong lòng vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, tuy đều đã là người trưởng thành, chuyện này cũng không cần phải xoắn xuýt, khó xử như vậy. Nhưng bây giờ nó đã bày ra trước mắt thì anh lại không biết nên làm thế nào mới được. Vốn chỉ muốn trở thành bạn tốt với Trình Lạc, nào ngờ sẽ có cục diện như ngày hôm nay.
Đang trầm tư suy nghĩ, góc áo của Thời Mặc đột nhiên bị kéo một cái, trọng tâm không vững liền loạng choạng bước lên trước vài bước, sau đó bị Trình Lạc kéo lên chiếc giường lớn mềm mại màu xanh khói.
Hai tay anh chống đỡ cơ thể, những lọn tóc con rủ xuống che đi nửa con mắt, khuôn mặt của cô giờ đây vô cùng rõ ràng, rõ ràng hơn tất cả những lần khác.
Trình Lạc chậm rãi cởi cà vạt trước ngực anh xuống, cô ngồi dậy, nhắm mắt, hôn lên yết hầu của anh, sau đó dần dần đi chuyển đến bên môi anh.
Cánh môi mềm mại mát lạnh của người phụ nữ ngọt ngào như đường mật vậy, khiến anh vừa mới thử đã không muốn buông ra nữa.
"Bốn năm trước anh đã thích tôi rồi sao?"
Trình Lạc đã nghe thấy rồi, cho dù anh có giấu bí mật này ở tận chỗ sâu nhất trong lòng mình thì cũng đã bị cô phát hiện sạch sẽ.
Yết hầu của Thời Mặc chuyển động lên xuống, những ngón tay rắn rỏi giữ chặt ót của cô, cúi đầu hôn sâu. Đầu lưỡi của anh phác họa ra bờ môi của cô, thuận theo cánh môi đang hé mở ấy, tỉ mỉ nhấm nháp mỗi một tấc trong khoang miệng cô.
Hai mắt Trình Lạc khép hờ, nét mặt nhuốm màu tình dục nhưng ánh mắt lại thản nhiên tựa như băng tuyết mùa đông không thể tan ra vậy.
Cúc áo sườn xám bị cởi ra, vải đen càng tôn lên làn da trắng như tuyết của cô. Đầu ngón tay Thời Mặc khẽ gẩy, tóc trên đỉnh đầu CÔ đã bị anh tháo ra, mái tóc vừa dày vừa đen buông thõng sau lưng.
Trình Lạc của hiện tại vô cùng quyến rũ, khiến Thời Mặc không thể nào rời mắt khỏi cô.
Ngón tay anh v. uốt ve khuôn mặt của cô, nhìn cô bằng một ánh mắt thâm tình, giọng nói khàn khàn nhưng lại rất quyến rũ: "Trình Lạc, tôi có thể dừng lại."
Cô híp mắt, nghiêng người hôn lên môi của Thời Mặc, dùng hành động thay câu trả lời.
"…"
Cánh cửa phòng ngủ khép hờ, ánh đèn đổ xuống, còn có sự mập mờ khiến người ta suy nghĩ viển vông.
Hạt Dự Trữ gối đầu trên chân Toàn Phong, một lúc sau bị tiếng động làm tỉnh, nó ngáp một hơi, ngồi dậy lắc đầu, lảo đảo đi về phía phòng ngủ, nằm bò ở cửa nhìn vào trong phòng. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra trong đó, Hạt Dự Trữ hoàn toàn tỉnh táo, nó chạy như bay ra chỗ Toàn Phong, đẩy đẩy Toàn Phong, thấp giọng kêu…
"Đại ca, không ổn rồi!!"
Toàn Phong đang mơ màng, chưa mở mắt, giọng nói mơ hồ không rõ: "Sao thế?"
"Chủ nhân… chủ nhân đang đánh chú Thời Mặc kìa, chúng ta có cần đi cứu không? Nhìn chú Thời Mặc ở trong kia trông thảm lắm!"
Toàn Phong chớp mắt, nhìn về phía phòng ngủ, ngừng lại vài giây sau đó nói với Hạt Dự Trữ đang sốt ruột ở bên cạnh: "Kinh ngạc cái gì!"
Sau đó lại đổi một tư thế khác tiếp tục ngủ.
"Kinh ngạc cái gì? Anh đúng là đồ máu lạnh vô tình mà."
"Bọn họ đang giao lưu phối hợp, kinh ngạc gì chứ."
"Giao…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!