Chương 35: (Vô Đề)

Trình Lạc cười như không cười: "Vậy nên?"

"Vậy nên, tôi ra ngoài đi dạo một chút."

Ngốc ghê…

Ngốc đến mức khiến Trình Lạc không khỏi nhớ đến thằng con trai ngốc nghếch nhà mình.

Cô lập tức mềm lòng, giọng điệu cũng theo đó dịu dàng đi nhiều: "Anh nghe thấy hết rồi?"

Yết hầu của anh chuyển động: "Cũng hòm hòm…"

"Vậy tức là nghe thấy hết rồi."

"…"

"Vậy anh có cảm thấy lời Tô Vân Lý có đúng không?"

Đôi đồng tử của Thời Mặc nhìn cô chăm chú: "Cô là Trình Lạc, về điểm này tôi không hề nghi ngờ chuyện này."

Trình Lạc hơi bất ngờ lại cảm thấy buồn cười.

Đến cả cô cũng không dám xác định bản thân có phải là Trình Lạc hay không, vậy mà người này lại có thể chắc chắn như vậy.

"Tôi rất lấy làm lạ, nếu như để người của viện nghiên cứu biết được sự tồn tại của tôi, chắc sẽ vứt tôi ra ngoài luôn ấy chứ, chẳng nhẽ anh không cảm thấy sợ hãi hả?"

Thời Mặc bật cười thành tiếng, giọng nói khàn khàn: "Tôi cũng rất kỳ lạ, người có thể nhìn thấy ma quỷ ở trên đời này cũng chẳng có mấy ai."

Trong nháy mắt đó, Trình Lạc nhìn thấy hình bóng của chính mình từ trong nội tâm của anh.

Đó là một loại cảm xúc tự giễu.

"Thực ra tôi không thích anh." Ánh mắt của Trình Lạc giống hệt băng lạnh: "Cái dáng vẻ anh vì Nhu Nhu mà chỉ trích tôi trông như là Đức Chúa Cha thương xót chúng sinh vậy, đó chính là dáng vẻ mà tôi ghét nhất."

Thời Mặc cúi đầu, trong lúc nhất thời không biết nên phải trả lời như thế nào.

Tiếp đó lại nghe thấy Trình Lạc nói.

"Chỉ là hiện giờ có hơi không ghét nữa rồi."

"Tại sao anh lại đồng tình với mấy đứa trẻ như vậy?"

"Tôi có thể nhìn thấy quỷ."

Trình Lạc gật đầu: "Tôi biết."

Thời Mặc đi đến bên cạnh Trình Lạc, lưng dựa vào tường, thân hình to lớn ấy đã chắn một ít ánh trăng rọi vào cô: "Nói ra có thể cô không tin, trong số những quỷ hồn mà tôi nhìn thấy thì trẻ con nhiều hơn người lớn, có lúc thì là bé gái mới chỉ được có mấy tháng tuổi, có lúc lại là bé trai với cơ thể khiếm khuyết, lớn nhất là mười lăm tuổi. Các bé gái thường là bị chôn sống hay chết đuối, còn bé trai thì là cơ thể khiếm khuyết bị bố mẹ vứt bỏ."

Thời Mặc dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Lúc bác sĩ kiểm tra cho Nhu Nhu xong, nói đại não của thằng bé phát triển có chút trì trệ, vậy nên tôi tưởng là…"

Anh đã chứng kiến quá nhiều chuyện mà người thường không thể thấy được, có những người thấy nhiều rồi sẽ không thèm để ý đến nữa, tim như sắt đá, nhưng lại có những người lại đồng cảm thương xót, niệm phát từ bi, hiển nhiên Thời Mặc thuộc vế sau.

Chỉ cần nghĩ đến việc tương lai tươi đẹp của chúng bị mất đi bởi bố mẹ của bản thân là anh lại thấy buồn, ngủ cũng không ngon.

Thực ra cái mà Thời Mặc sợ không phải là quỷ hồn, mà sợ là sợ những quá khứ tối tăm ở phía sau mỗi một quỷ hồn, đó là chuyện còn kinh khủng hơn hẳn so với chính nỗi sợ hãi.

"Có điều cô không phải là người như vậy."

Giống như thể thở phào nhẹ nhõm, nụ cười của Thời Mặc thoải mái, dịu dàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!