Người đàn ông theo sau lưng nhân viên phục vụ trông tầm hơn ba mươi tuổi, thân hình không được tính là cao lớn, nhưng khí chất lại chín chắn, bộ âu phục của anh ta phẳng phiu, tóc để kiểu undercut, ngũ quan rắn rỏi lạnh lùng, trên sống mũi là một cặp kính mắt viền bạc, che giấu đi sự sắc bén trên khuôn mặt của anh ta.
Tiếp đó, Trình Lạc nhìn thấy một người đã lâu rồi không gặp – Tô Vân Lý.
Anh ta vẫn lạnh nhạt như trước đây, dưới đáy mắt như thể kết một tầng băng lạnh, vừa cao ngạo lại bất cần đời.
Hiển nhiên bọn họ đều đã phát hiện Trình Lạc đang đứng bên cạnh Thời Mặc, biểu cảm lập tức cứng đờ, kiềm chế lại cảm xúc, rảo bước đi tới.
Lúc này đã có nhiều khách mời tới rồi, không ít người đều đang đưa mắt nhìn sang đây, ai cũng biết hai nhân vật có mặt mũi này là chồng trước của Trình Lạc, thế là châu đầu ghé tai lại với nhau đợi xem kịch hay sắp diễn ra.
"Chào Tổng giám đốc Thời, đường đi hơi tắc vậy nên tới muộn một bước rồi."
"Không muộn đâu, hai vị có thể nhận lời mời đến đây là tôi đã thấy rất vui rồi."
Cô lặng lẽ đứng dưới ánh đèn, sống lưng thẳng đứng, mí mắt hơi rủ xuống, trông giống như một đoá sen băng đang nở rộ vậy.
"Lâu rồi không gặp, Thời Mặc." Ngụy Trì đi đến trước mặt Thời Mặc, khoé mắt liếc qua Trình Lạc, anh ta dừng lại một chút mới lên tiếng: "Lâu rồi không gặp, Trình Lạc."
Giọng nói của anh ta rất chất phác, thái độ thì trông giống như thể đang nói với một người bạn cũ đã lâu không gặp vậy.
Ấn đường của Trình Lạc nhếch lên, trong ánh mắt toàn là lạnh nhạt cùng xa lạ: "Chúng ta quen biết nhau à?"
Ngụy Trì: "…"
Chỉ vẻn vẹn bốn chữ đã chặn cứng họng của Ngụy Trì.
Trình Lạc từng là người mà Ngụy Trì thầm mến, vào lúc Trình Lạc vừa mới tiến vào giới giải trí thì Ngụy Trì đã sớm đạt được một số thành tựu, anh ta bị kinh ngạc trước sắc đẹp của cô, vẫn luôn mến mộ tài hoa của cô, cũng từng tỏ tình rất nhiều lần nhưng Trình Lạc hoàn toàn không hề có ý đó với anh ta. Mãi cho đến một ngày hai người gặp nhau ở buổi tiệc rượu, hai người hẹn nhau tụ tập, sau khi rượu say mất đi tỉnh táo đã phát sinh quan hệ.
Nói là mất đi lý trí còn không bằng nói là Ngụy Trì giả vờ mất đi ý thức.
Sau ngày hôm đó, Ngụy Trì và Trình Lạc chính thức qua lại với nhau, không lâu sau đó thì bước đến hôn nhân.
Cuộc hôn nhân này không duy trì được bao lâu bởi vì Ngụy Trì phát hiện sau khi kết hôn thì Trình Lạc trở nên ảm đạm hơn rất nhiều, cô không thú vị, rất nhiều những cuộc nói chuyện đều trở nên nhạt nhẽo. Cô trầm mặc ít nói, trên giường thì giống như một khúc gỗ vậy, không kích lên được chút hứng thú nào cả.
Đặc biệt còn vì trước đó Trình Lạc đã có một cuộc hôn nhân, cho dù trên miệng nói là không để ý nhưng trong lòng lại không thể bước qua ngưỡng cửa này được, vậy nên anh ta đưa ra đề nghị ly hôn, hai người chia tay trong hoà bình.
Hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt sau khi hai người họ chia tay.
Ngụy Trì cũng rất bất ngờ vì có thể gặp được Trình Lạc ở nơi này.
Người phụ nữ khẽ lắc ly rượu, ngọn đèn mê hoặc, cô được bao phủ dưới ánh đèn như thể được phủ một lớp vải sa, vừa thần bí lại mê người.
Ánh mắt ở bên dưới tròng kính nhìn cô chăm chú, lại phát hiện ánh mắt của người phụ nữ rất bình thản, trong ánh mắt ấy chỉ còn sót lại sự kiêu ngạo.
Chắc là cô đang trách tội anh ta…
Khó lắm Ngụy Trì mới nảy sinh vài tia áy náy, anh ta không nhịn được hỏi: "Em sống có tốt không?"
Trình Lạc cau mày, khóe mắt liếc về phía Thời Mặc: Anh ta là ai?
Thời Mặc trả lời ở trong lòng: Chồng trước của cô.
Trình Lạc: Người thứ mấy?
Thời Mặc đã cạn lời luôn rồi: Thứ hai.
Cân nhắc nửa ngày trời, Trình Lạc mới lên tiếng: "Anh đã là chồng trước trước của tôi rồi, bốn bỏ lên năm cũng đã được tính là người lạ, không cần thiết phải quan tâm tôi sống tốt hay không."
Chồng trước của trước – Ngụy Trì: "…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!