Triệu Vi Ninh thu ánh nhìn lại, nói với tài xế: "Anh qua cửa hàng thú cưng bên kia mua ít đồ ăn cho thú nuôi đi."
Tài xế ngẩn người: "Cho… cho ai ạ?"
Cô ta hơi mất kiên nhẫn: "Con chó bên đường ấy, lấy thêm ít nước nữa."
Tài xế nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Toàn Phong bên ngoài, trong lòng thấy ớn lạnh: "Con chó đó… lỡ nó cắn người thì sao ạ?"
"Nó không cắn đâu, không có mệnh lệnh thì nó sẽ không tấn công ai cả."
Triệu Vi Ninh nuôi Toàn Phong đã nhiều năm, cô ta rõ tính cách của nó nhất. Dù dữ dằn, hung hãn, nhưng lại rất biết nghe lời và ngoan ngoãn. Nếu không có lệnh của chủ, đến nhìn nó còn lười nhìn chứ huống gì cắn người.
Lệnh của sếp cũng khó từ chối, tài xế cầm tiền xuống xe, đi tới cửa hàng thú cưng bên kia đường. Sau khi mua xong đồ, anh ta cẩn thận tiến đến gần Toàn Phong, đến lúc lại gần mới nhận ra con chó này to hơn tưởng tượng nhiều, ánh mắt cũng hung dữ hơn nhiều. Anh ta bước chậm lại, cảnh giác đổ thức ăn và nước vào cái bát trước mặt Toàn Phong.
Ngửi thấy mùi đồ ăn, Toàn Phong cùng Hạt Dự Trữ lao vào ăn ngấu nghiến như hổ đói.
Quả nhiên thời buổi này người tốt vẫn còn nhiều, Toàn Phong vừa ăn vừa nghĩ.
Thấy chúng ăn ngon lành, lại không có dấu hiệu tấn công, tài xế thở phào liền nhẹ nhõm. Anh ta cũng không dám nấn ná, vừa quay người định rời đi thì đúng lúc này, ba người đàn ông trông giống nhân viên quản lý đô thị đi tới.
Họ liếc nhìn Toàn Phong rồi nhìn tài xế: "Chúng tôi vừa nhận được báo cáo, nói ở đây có một con chó dữ. Con chó này là của anh à?"
Tài xế ngơ ngác, liên tục lắc đầu: "Không phải, tôi chỉ thấy nó đáng thương nên mang ít đồ ăn đến thôi."
"Vậy anh cũng tốt bụng thật đấy." Ánh mắt của người quản lý nọ đầy nghi ngờ, hiển nhiên không tin lời anh ta.
Tài xế liếc đồng hồ, nói năng nhẹ nhàng: "Các anh à, tôi chỉ là tài xế thôi, sếp tôi còn đang chờ trên xe để đi dự tiệc, các anh xem…"
"Con chó này thật sự không phải của anh?"
Tài xế sốt ruột: "Thật sự không phải, tôi chỉ làm việc tốt thôi mà!"
Trong lúc đôi bên còn đang giằng co, Triệu Vi Ninh ngồi trong xe đã bắt đầu thấy mất kiên nhẫn.
Cô ta vốn có thể cùng Tô Vân Lý đi dự tiệc, nào ngờ lại nhận được thông báo đột xuất từ công ty về một sự kiện khác, giờ đã trễ mất nửa tiếng rồi. Triệu Vi Ninh nhíu mày, đeo kính râm vào rồi mở cửa bước xuống xe.
Triệu Vi Ninh là người mẫu, cao 1m76, trên người mặc một chiếc váy đuôi cá màu đỏ. Sự xuất hiện của cô ta lập tức thu hút mọi ánh nhìn trên con phố, chẳng mấy chốc đã có người nhận ra cô ta.
"Là người nổi tiếng kìa." Có người cảm thán.
Triệu Vi Ninh tiến lên vài bước, nhìn về phía nhân viên quản lý đô thị: "Con chó này là của chúng tôi, nó lạc mất mấy ngày rồi. Tài xế tôi không biết, tưởng là chó hoang."
Nói xong, Triệu Vi Ninh huýt sáo gọi: "Toàn Phong, lại đây."
Toàn Phong ăn uống no nê, lúc này mới nhận ra tình hình trước mắt, nó ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Triệu Vi Ninh mấy giây.
Hạt Dự Trữ r. ên rỉ tiến lại gần Toàn Phong: "Đại ca, ai vậy?"
Toàn Phong nghiêng đầu: "… Thấy quen quen."
Vài giây sau, toàn thân nó run lên: "Là… chủ nhân cũ của tao."
"Gì cơ? Hồi đó cô ta vứt bỏ anh à?"
Toàn Phong có hơi ngượng ngùng: "Là tao bỏ trốn với chủ nhân."
Hạt Dự Trữ khịt mũi khinh bỉ: "Đại ca, hành động như vậy là phản bội, không nghĩa khí chút nào."
"…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!