Khi Trình Lạc từ trên lầu bước xuống thì thấy Thời Mặc đang ngồi trên sô pha, không có chuyện gì làm bèn ôm lấy chiếc chén sứ thanh hoa ở trên tay.
Ngón tay vừa thon gọn lại trắng nõn của cô lướt qua cầu thang lạnh lẽo, giày cao gót giẫm lên sàn gỗ phát ra thứ âm thanh lanh lảnh. Người đàn ông ngồi trên sô pha hiển nhiên phát giác được động tĩnh ở phía sau bèn quay đầu lại nhìn, Trình Lạc phát hiện đồng tử trong mắt của anh vừa xoẹt qua một tia sáng, sau đó cô không còn nghe thấy bất kì tiếng nói trong lòng nào của Thời Mặc nữa.
Đây có thể chính là đẹp đến mức khiến cả đầu óc trống rỗng trong truyền thuyết.
Ngẩn ngơ cũng chỉ là chuyện trong một khoảnh khắc, Thời Mặc hắng giọng rồi đứng dậy. Người đàn ông cao quý, tự phụ ở trước mặt Trình Lạc đột nhiên chân tay luống cuống, vành tai ửng hồng như thể một thằng nhóc vừa mới chớm yêu. Trình Lạc cảm thấy buồn cười, dừng bước ở trước mặt anh, thoáng ngước mắt lên, đuôi mắt mang theo đủ loại dịu dàng.
"Đẹp không?"
Thời Mặc ngừng mất mấy giây xong mới đáp: "Đẹp."
Giọng nói cũng đang run rẩy, anh cụp mắt xuống che đi đôi đồng tử, căng thẳng thấp thỏm chả ra hình dáng gì.
Thời Mặc chưa yêu đương bao giờ, nghiêm túc mà nói trừ quay phim ra thì trong cuộc sống riêng của mình, đến bàn tay nhỏ nhắn của con gái anh còn chưa nắm lấy một lần. Mà lần rung động duy nhất trong cuộc đời này vẫn là bốn năm trước, đó chính là với người ở trên bục trao giải – Trình Lạc. Sau đó cảm giác rất nhỏ này bị anh che giấu ở tận đáy lòng.
Giờ phút này, nhìn cô đang gần trong gang tấc, loại d. ục v. ọng vốn dĩ bị chôn vùi trong tim đột nhiên thức tỉnh, lớn dần lên trở thành quái vật khổng lồ mà không hề có một chút dấu hiệu báo trước nào, làm cho anh không khỏi sợ hãi nhưng cũng không giấu được mong đời.
Ánh mắt Trình Lạc nhạt dần, hai cánh môi chạm vào nhau, cô nhẹ giọng nói: "Anh yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên?"
Thời Mặc sững sờ, đột nhiên ý thức được chuyện Trình Lạc có thể nghe thấy tiếng lòng của mình, ngay lập tức hoảng loạn không biết phải làm thế nào mới được.
Chính vào lúc Thời Mặc cân nhắc nên mở miệng như thế nào thì Trình Lạc lại cười: "Vậy tại sao khi đó anh không nói cho tôi biết?"
"Bởi vì…"
"Nếu như lúc đó anh nói cho tôi biết, nói không chừng…"
Lời nói đến đây, sự cô độc trong mắt cô càng thêm sâu sắc.
Thời Mặc đau lòng, mím chặt môi rồi chìm vào im lặng.
"Đồ ngốc." Trình Lạc khoác lấy cánh tay của Thời Mặc: "Đi thôi, đã lâu lắm rồi tôi chưa tham gia tiệc rượu."
"Ừ."
Đưa mắt nhìn hình bóng của chiếc xe bảo mẫu màu đen dần xa, hộ pháp trái phải là Miên Miên và Dương Dương đồng loạt nhìn về Toàn Phong đang đứng ở chính giữa.
Miên Miên: "Đại ca, anh thấy thế nào?"
Toàn Phong phồng mũi, đôi mắt nheo lại, rất có thần thái cùng ý vị của một con chó uy phong lẫm liệt không thuộc về thế giới này.
"Bình thường chủ nhân sẽ không lên xe của đàn ông lạ đâu."
Hạt Dự Trữ nửa vùi trên đỉnh đầu nó hừ một tiếng: "Anh Thời Mặc đã đến đây tận mấy lần rồi, không tính là đàn ông lạ."
"Không cho gọi người đấy là anh, chỉ có tao mới là anh mày."
Hạt Dự Trữ đắn đo: "Vậy… ông?"
Toàn Phong gật đầu: "Có thể."
Miên Miên và Dương Dương: "…"
#Vai vế này còn có thể nhảy xa hơn chút nữa được không?#
"Nhìn chủ nhân ăn mặc xinh đẹp như vậy, nhỡ có người ôm mưu đồ bất chính với cô ấy thì phải làm sao?"
Miên Miên cúi đầu, chẳng hề để ý nói: "Không sao đâu, chủ nhân chỉ cần huýt một tiếng là có thể gọi đến cả năm trăm anh chàng lỗ mãng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!