Không cần biết người của hiệp hội động vật là vô tình hay cố ý, thân là một người bụng dạ hẹp hòi, Trình Lạc không định buông tha cho bọn họ. Ngay sau đó cô bèn liên lạc với nhân viên bảo vệ đưa toàn bộ đám người bọn họ đến đồn cảnh sát, thấy cảnh này, mấy antifan vốn dĩ có ý định làm gì đó với sở thú cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
"Buổi chiều không livestream nữa."
Người của hiệp hội động vật vừa đi, Trình Lạc đã quay ra nói câu này với Đạo diễn Phương.
Đạo diễn Phương ngơ ngác mất mấy giây sau đó vội đi lên hỏi: "Sao… sao lại không livestream nữa?"
Trình Lạc lạnh lùng nói: "Chó vừa bị đánh, lợn cũng sắp chết rồi, không có tâm trạng."
"…"
Được thôi, đây cũng được tính là một lý do.
Dù sao Đạo diễn Phương cũng chỉ là đạo diễn, ông chủ là Thời Mặc ở bên cạnh vẫn chưa nói gì kìa, ông ta lại càng không dám có ý kiến gì, sau khi thông báo một tiếng với nhân viên công tác xong liền bĩu môi rời khỏi biệt thự.
Đợi tất cả mọi người đều đi hết, Toàn Phong và Hạt Dự Trữ lập tức đứng lên, tinh thần phấn chấn, vô cùng đắc ý, chạy quanh Trình Lạc hết vòng này đến vòng khác.
Nhìn cái tướng nịnh nọt lấy lòng đó của hai đứa chúng nó, Thời Mặc không nhịn nổi phì cười: "Nếu như thế giới của động vật cũng có giải Oscar, vậy thì người giật giải không ai khác ngoài hai đứa tụi này."
Trình Lạc cong môi, hiển nhiên rất hài lòng với câu tán thưởng này của anh.
"Có chuyện muốn nói anh."
"Ừ."
"Tôi muốn mở một sở thú di động, trong khoảng thời gian sở thú xây dựng lại này tôi định đưa chúng ra ngoài đi dạo một chút."
Trình Lạc vốn tưởng Thời Mặc sẽ từ chối, nào ngờ người đàn ông này lại đồng ý nhanh đến vậy: "Nghe theo cô hết."
Trình Lạc hiển nhiên rất bất ngờ: "Tôi còn tưởng anh sẽ từ chối."
Thời Mặc bày ra dáng vẻ thản nhiên: "Dù sao thì ý kiến của tôi cũng không quan trọng."
Trình Lạc đi lên phía trước vài bước, vỗ vỗ vai anh: "Rất thức thời."
Thời Mặc: "…"
Đang nói chuyện, điện thoại đột nhiên reo lên.
Sau khi Thời Mặc cho Trình Lạc một ánh mắt xin lỗi thì quay người rời đi nghe điện thoại.
Chỉ một lát sau anh lại đi vào trong phòng.
Ánh mắt của Thời Mặc rõ ràng chứa đựng sự do dự, im lặng vài giây mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Tối nay tôi có một buổi tiệc rượu, cô có thể làm bạn cặp của tôi không?"
Trên thực tế, trừ những buổi tiệc rượu tối của công việc, Thời Mặc rất hạn chế chấp nhận lời mời tụ họp của những người khác, nếu như là những người bình thường thì anh đã từ chối từ lâu rồi, nhưng hết lần này đến lần khác bên tổ chức lại là cô ruột của anh – Thời Thiến.
Thấy Trình Lạc mãi không trả lời, Thời Mặc liền biết bản thân mình đã quá đường đột, anh khẽ thở dài nói: "Không muốn đi cũng không sao."
Hàng lông mi dài của cô khẽ chớp, giọng nói hơi khàn như ngâm trong hũ mật.
"Anh nói xem tôi mặc váy màu đỏ đẹp hơn hay màu đen đẹp hơn?"
Thời Mặc giật mình, vội vàng đáp: "Màu đen."
Trình Lạc cười khẽ: "Vậy bây giờ tôi đi thay quần áo, có thể sẽ tốn một chút thời gian."
"Không gấp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!