Chương 29: (Vô Đề)

Sau khi Trình Lạc đưa Lạc Lạc đến bệnh viện, rất nhanh sau đó bác sĩ tuyên bố Lạc Lạc qua đời.

Tiểu Thanh Long vẫn còn nhớ sự mong mỏi trước khi chết của Lạc Lạc, vậy nên vừa đến bệnh viện là nhóc đi đón Tiểu Ba ngay. Trong lúc chờ đợi, Trình Lạc đã báo tung tích của bố mẹ Lạc Lạc cho bệnh viện biết, sau khi y tá nghe xong không nói hai lời lập tức liên lạc cảnh sát, đồng thời bày tỏ lời cảm ơn cùng lời xin lỗi đến Trình Lạc.

Trên suốt quãng đường từ bệnh viện về nhà, Tiểu Thanh Long vẫn luôn rầu rĩ không vui.

Trình Lạc biết rõ tại sao nhóc lại buồn bã, đối với một người vừa mới sinh ra đã là thần như Tiểu Thanh Long mà nói, hai từ "tử vong" này quá xa vời, tính sơ sơ một chút thì Tiểu Thanh Long cũng không quá năm trăm tuổi, nếu như tính theo độ tuổi của loài người thì nhóc cũng mới chỉ có năm tuổi thôi. Hơn nữa lúc nhóc sinh ra đã ở nơi tận cùng của trời đất, từ trước đến giờ chưa từng thấy thế giới bên ngoài, đối với nhóc mà nói tất cả là những trải nghiệm trong ngày hôm qua vô cùng tàn khốc.

"Long tổ." Nhóc ngồi ở trên ghế của trẻ em, đôi mắt đỏ bừng nhìn qua chỗ Trình Lạc: "Người cũng sẽ chết sao?"

"Ừ."

"Sau khi chết thì con người… sẽ đi đâu vậy?"

Trình Lạc liếc nhìn nhóc qua kính chiếu hậu, chỉ nhàn nhạt nói ra bốn chữ: "Tự có chốn về."

"Tự có chốn về…"

Tiểu Thanh Long không hiểu được ý tứ của câu nói này, nhóc vò mái tóc mềm mại của mình, sau đó đột nhiên thở dài, nói: "Lạc Lạc ở đây không được vui, vậy chắc là chị ấy sẽ đến một nơi nào đó thật vui vẻ."

Nói xong, Tiểu Thanh Long cúi đầu khẽ chọc vào bể cá thuỷ tinh: "Có đúng không Tiểu Ba?"

Từ sau khi chủ nhân của mình rời đi, cái đầu nhỏ nhắn của Tiểu Ba vẫn luôn rụt ở bên trong cái mai rùa, không thèm động đậy lấy một cái.

Tiểu Thanh Long đau lòng, hốc mắt không nhịn được lại phiếm hồng cả, nhóc cúi người, hai cánh tay ôm chặt lấy bể cá vào trong lòng, thấp giọng nói: "Không sao đâu, sau này ngươi đi theo ta lăn lộn."

Tiểu Ba: "…"

#không muốn đi lăn lộn cùng ngươi chút nào#

Sắp đến Ngôi nhà của rừng rậm, người xe và lầu tầng ở hai bên đần biến mất, dần bị thảo nguyên và cỏ cây thay thế.

Tiểu Thanh Long đột nhiên thả bể cá trong tay xuống, cởi dây an toàn ở trên ghế ra, lảo đảo bò từ phía sau lên ghế phụ, sau đó ngửa đầu lên nhìn Trình Lạc.

"Long tổ, người nói xem có phải có rất nhiều bạn nhỏ giống Lạc Lạc không?"

"Hửm?"

"Bọn họ đều sống mà không vui vẻ, cả đời này cũng chưa từng đến sở thú."

"Chắc là vậy."

Tiểu Thanh Long cúi đầu lắc lắc chân, khoé mắt liếc nhìn sườn mặt của Trình Lạc, nhóc mím môi, lấy hết dũng khí mà nói: "Long tổ, xây dựng lại sở thú mất rất nhiều thời gian có đúng không?"

"Nhanh nhất cũng phải đến một hai năm."

"Vậy chúng ta mở một sở thú di động được không?"

Sở thú di động?

Trình Lạc có hứng thú hỏi: "Ngươi có ý gì?"

"Chúng ta đưa ngôi nhà của rừng rậm ra ngoài." Tiểu Thanh Long làm một động tác tay: "Đưa đi cho rất nhiều Lạc Lạc xem."

Trình Lạc im lặng suy nghĩ.

Trong khoảng thời gian sở thú xây dựng lại, các động vật rất có thể sẽ không quen với một sở thú người đến người đi nhiều như thế, cô vốn muốn để cho một bộ phận động vật tham gia xây dựng lại, còn một bộ phận khác tạm thời sắp xếp ở trường nuôi ngựa. Nếu như làm theo cách Tiểu Thanh Long nói là thành lập một sở thú di động vậy thì hai bên có thể luân phiên nhau, vừa hay có thể đưa Tiểu Thanh Long đi làm quen xã hội hiện nay.

Trình Lạc đứng trên lập trường của động vật để suy nghĩ, còn Tiểu Thanh Long chỉ đơn thuần muốn để cho càng nhiều bạn nhỏ được trải nghiệm vui vẻ, thấy Trình Lạc trầm mặt liền biết chuyện này sẽ có 8 phần thành công, vì vậy bèn che miệng vui vẻ bật cười thành tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!