Phía chân trời đã hửng sáng.
Tiểu Thanh Long vẫn còn nhớ lời hứa với Lạc Lạc, vậy nên mới sáng sớm đã tỉnh dậy.
Hôm nay không có cảm giác mệt mỏi buồn nôn nữa rồi, Tiểu Thanh Long vui vẻ lăn lộn trên giường mấy vòng rồi nhảy xuống giường, đưa tay lên lay cô bé, nhẹ giọng nói: "Lạc Lạc, mau dậy thôi."
Lạc Lạc mờ mờ mịt mịt mở mắt ra, nhìn thấy Tiểu Thanh Long đang đứng đó, trên mặt cô bé hiện lên một nụ cười: "Chào buổi sáng, Nhu Nhu."
Ánh nắng mặt trời nhàn nhạt từ khe hở lọt vào trong căn phòng, chiếu trên khuôn mặt trắng bệch của Lạc Lạc tạo ra những nét đổ bóng chi tiết.
Hôm nay sắc mặt của Lạc Lạc đã tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều, dưới đáy mắt dường như đã có lại ánh sáng, nụ cười nhàn nhạt bên môi như đè hết cả ánh mặt trời kiêu ngạo.
Một lúc sau, y tá đẩy cửa bước vào, sau khi kiểm tra cho Lạc Lạc xong, y tá kinh ngạc, vui mừng nói: "Hôm nay đã tốt hơn nhiều rồi, Lạc Lạc giỏi quá."
Nói xong liền xoa xoa mái tóc mềm mại của cô bé.
"Chị y tá…" Tiểu Thanh Long khẽ kéo góc áo của cô ấy: "Em có thể đưa Lạc Lạc ra ngoài đi chơi không? Đến chiều bọn em sẽ về ngay."
"Được thì được đấy nhưng phải có người đi cùng."
"Mẹ em sẽ đi cùng tụi em."
Lời nói vừa dứt thì Trình Lạc từ bên ngoài bước vào.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần ống rộng, dưới chân là đôi giày cao gót khiến dáng chân của cô càng thêm thon dài xinh đẹp, mái tóc đen như mực được buộc lỏng, ngũ quan lạnh lùng tinh tế ấy như thể một miếng ngọc điêu khắc, đôi mắt dài hẹp kia hờ hững không có lấy bất kì một chút cảm xúc nào.
Khí thế của cô quá mạnh mẽ khiến cho y tá ngơ ngác mất vài giây, cứ đứng đơ ở đó nhìn cô chằm chằm mãi vẫn chưa hồi thần lại.
"Mẹ ơi!" Tiểu Thanh Long vui vẻ lao tới, ôm lấy chân của cô sau đó là một trận làm nũng điên cuồng: "Con có thể xuất viện chưa ạ?"
"Bác sĩ nói là được rồi."
Tiểu Thanh Long nghe vậy thì ý cười nơi chân mày càng thêm sâu, lại chạy lên nắm lấy tay của Lạc Lạc: "Đây là Lạc Lạc, tối hôm qua bọn con đã hẹn với nhau là hôm nay sẽ đi sở thú, mẹ có thể đưa bọn con đi không?"
Cả người nhóc đều là nhiệt tình cùng ân cần, nhưng Trình Lạc bên này lại nhíu chặt mày.
Cô nhìn về phía Lạc Lạc, ở trong đôi mắt ấy, cô nhìn thấy cái chết đang ngày một đến gần cô bé.
Cô thu lại ánh mắt, lắc đầu: "Không được."
Lạc Lạc nghe vậy liền thất vọng cụp mắt xuống.
Tiểu Thanh Long mếu môi, trông ánh mắt kia như thế sắp khóc đến nơi: "Tại sao lại không được ạ?"
"Mẹ, mẹ đưa bọn con đi xem đi mà."
"Lạc Lạc đáng thương lắm, chị ấy còn chưa được đi sở thú bao giờ."
"Đưa bọn con đi đi mà…"
Tiểu Thanh Long ở một bên vừa khóc lóc om sòm vừa lăn lộn tới lui, cô nhíu mày, khóe mắt quét qua, ánh mắt uy hiếp ấy lập tức khiến Tiểu Thanh Long ngừng làm loạn, ngoan ngoãn im lặng không dám động đậy.
"Bạn ấy bị bệnh rồi, không tiện ra ngoài."
"Chị y tá nói không sao mà…"
Không biết tại sao, y tá đột nhiên cảm thấy chột dạ, cắn răng nói: "Tình huống hôm nay rất tốt, ra ngoài đi lại có lợi ích cho việc hồi phục. Thực ra chúng tôi đã định đưa Lạc Lạc ra ngoài từ lâu rồi chỉ là công việc bận rộn quá, không tiện…"
Cô không nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!