Chương 26: (Vô Đề)

"Tôi đi lên trên đó xem sao."

Sau khi nói một tiếng với Thời Mặc, Trình Lạc đứng dậy đi lên lầu.

Tiểu Thanh Long đã được ôm về phòng, hiện giờ đang nằm ở trên giường yếu ớt r. ên rỉ, mắt thấy Trình Lạc bước vào, ánh mắt càng thêm tủi thân.

"Long tổ…" Sau khi Tiểu Thanh Long yếu ớt gọi một tiếng xong lại tiếp tục ôm thùng nôn một trận nữa.

Trình Lạc cau mày, đi lên sờ trán của nhóc, có hơi nóng.

Tố Vãn đứng một bên nhàn nhạt nói: "Lúc nãy nó đã bị như này rồi, chỉ là thấy cô bận nên tôi không đi tìm cô."

Trình Lạc hỏi Tố Vãn: "Đột nhiên bị như vậy à?"

Khóe miệng Tố Vãn khẽ giật giật, giọng điệu bất lực: "Nó nói là do học toán số mới vậy đó."

Vừa nghe thấy hai chữ "toán số", thân mình của Tiểu Thanh Long giật nảy lên, sắc mặt so với lúc trước còn nhợt nhạt hơn, sau đó tay ôm cái thùng nắm chặt, oẹ một tiếng lại nôn ra một bãi nước chua.

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa từ sau lưng truyền tới, dáng người cao lớn của Thời Mặc dựa vào cạnh cửa, một tay đút túi, đôi mắt nhàn nhạt nhìn vào bên trong, nhẹ giọng hỏi: "Đi bệnh viện đi, xe của tôi đỗ ở bên dưới, có thể đưa nó đi."

Trình Lạc liếc Tiểu Thanh Long, chuyện đến nước này cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Sau khi dặn dò Tố Vãn mấy câu xong, Trình Lạc lấy một cái áo từ trong tủ quần áo ra bọc Tiểu Thanh Long lại rồi bế nhóc lên. Tiểu Thanh Long ôm lấy cổ của Trình Lạc, cái đầu nhỏ chôn vào trong hõm vai của cô, hốc mắt phiếm hồng, trông dáng vẻ đáng thương vô cùng.

Dáng vẻ này của Tiểu Thanh Long không khỏi khiến anh nhớ tới lúc em gái mình bị bệnh, trong lòng liền thấy thương xót, lòng bàn tay to lớn của anh khẽ xoa mái tóc mềm mại của Tiểu Thanh Long, dịu dàng an ủi: "Để chú bác sĩ xem bệnh cho là sẽ không sao đâu."

Kết quả…

"Hừ."

Tiểu Thanh Long để lại cho Thời Mặc một cái gáy kiêu ngạo.

Thời Mặc: "…"

Tốt xấu gì anh cũng từng cứu mạng tên nhóc con này đấy, có cần phải ghét bỏ anh thế không ,_(:з」∠)_。

Sau khi đến bệnh viện, Trình Lạc liền bảo Thời Mặc đi về trước.

Hôm nay là thứ bảy, bệnh viện đầy người đến khám bệnh.

Ở sảnh có người nhận ra Trình Lạc, chỉ chỉ trỏ trỏ cô một hồi, ánh mắt hoặc là khinh thường hoặc là đánh giá cô nhưng lại không có ai dám đến gần.

Rất nhanh đã làm kiểm tra xong, bác sĩ gọi Trình Lạc vào trong văn phòng.

"Cô là người nhà của Trình Nặc?"

"Phải."

"Viêm dạ dày cấp tính, cần phải nhập viện." Bác sĩ kê đơn xong đưa cho Trình Lạc: "Đi làm thủ tục đi."

Trình Lạc cầm lấy giấy bệnh, đúng lúc cô đang định rời đi thì bác sĩ ở sau lưng đột nhiên gọi giật cô lại, anh ta mở ngăn kéo lấy một quyển sổ nhỏ ở bên trong ra rồi đưa lên, giọng điệu đã dịu dàng đi không ít so với lúc trước: "Có thể ký tên cho tôi không? Con gái tôi rất thích cô."

Trình Lạc hơi bất ngờ.

"Nó mới mười hai tuổi, hôm đó xem buổi live của cô, cảm thấy cô rất lợi hại ."

Cô trầm mặc mấy giây, cầm lấy bút ký tên của mình lên trên cuốn sổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!