Chương 23: (Vô Đề)

Sau khi ăn cơm trưa xong, tổ chương trình mở một cuộc họp ở trong phòng. 

Thời Mặc không dài dòng, trực tiếp đi vào vấn đề: "Về phương án xây lại sở thú, tôi đồng ý với ý kiến của Trình Lạc."

"…???"

"

Cmn, não bị úng nước thật rồi à?

Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều dùng một ánh mắt như thể đang nhìn một vật điêu khắc sống để nhìn Thời Mặc. 

Anh biết bọn họ đang nghĩ gì, nhưng chỉ ngồi yên lặng tại chỗ coi như không thấy gì.

"Anh Thời…"

" Kỹ sư không có chút cảm giác tồn tại nào giơ tay lên, yếu ớt nói:  "Cho dù chúng tôi có đồng ý thì những công nhân ở ngoài kia cũng chưa chắc đã đồng ý…"

"

Người ta đến đây là để kiếm tiền chứ có phải là đến để tìm chết đâu, chỉ cần là người có chút đầu óc đều sẽ không đi dỡ cái lồng sư tử ấy ra.

Thời Mặc nhíu mày, nhìn về phía của Trình Lạc: "Anh ta nói đúng, bên phía công nhân phải làm thế nào?"

"

Trình Lạc khoanh tay trước ngực, ánh mắt trầm tư, nửa ngày sau mới lên tiếng: "Bọn họ không muốn đi dỡ thì các anh tự đi, phía hậu cần của tổ chương trình chắc là cũng có không ít người đâu nhỉ."

Đạo diễn: "…"

"

Tuyệt đối không ngờ tới người phụ nữ ác độc này sẽ nhắm tới người của tổ chương trình bọn họ.

Thấy mấy người bọn họ đều im lặng không nói gì, Trình Lạc cười nhạo: "Đừng nói với tôi là mấy người đàn ông đàn ang các anh đến cả cái lồng cũng không biết dỡ nhé."

"…"

"

"Tôi biết dỡ!" Thời Mặc đang ngồi trên sô pha đứng dậy: "Tôi bằng lòng đi dỡ." 

Tuy rằng trong lòng anh cũng thấy sợ hãi không thôi, nhưng anh nguyện ý tin tưởng Trình Lạc, tin tưởng người phụ nữ này sẽ bảo vệ thật tốt cho anh và những người khác. 

Người này có bệnh à…

Đạo diễn và kỹ sư đều im lặng, sao cứ có cảm giác Thời Mặc tỉnh lại như thể biến thành một người khác vậy nhỉ, hình tượng lạnh lùng đã nói lúc trước đâu? Không nhiễm khói lửa nhân gian đã nói trước đó đâu? Làm gì có ảnh đế nhà nào lại đi dỡ lồng giam cho người ta chứ?

Dáng vẻ ân cần nhiệt tình này của Thời Mặc đều khiến cho mấy người có mặt ở hiện trường đồng loạt thở dài, đột nhiên cảm thấy con đường phía trước thật xa xôi, không có bất kì một hy vọng nào cả. 

Trình Lạc mỉm cười, hiển nhiên rất hài lòng đối với quyết định này của Thời Mặc. 

"Có ông chủ lấy mình làm gương, công nhân cũng sẽ vì vậy mà đánh tan sự sợ hãi, chủ động giúp đỡ."

"…"

Bọn họ không hề muốn lấy mình làm gương. 

Thời Mặc: "Trình Lạc suy nghĩ thật là chu đáo."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!