Thời Mặc xoắn xuýt kéo chăn lên, miệng ấp úng, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
"Gì cũng được…"
Thực ra Thời Mặc rất kén ăn, thân là ngôi sao nam đã debut nhiều năm như vậy mà vẫn đứng ở vị trí đầu bảng [TOP ngôi sao nam gợi cảm nhất], anh đương nhiên phải kiểm soát thói quen ăn uống và sinh hoạt của mình rất nghiêm khắc, ngày nào cũng nằm ì ra đó đó làm sao mà mọc ra được cơ bụng sáu múi với đường nhân ngư được.
Đường nhân ngư?
Ánh mắt của Trình Lạc liếc xuống dưới, anh còn có đường nhân ngư à?
Quả nhiên là không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
Ánh mắt cười như không cười đó của Trình Lạc khiến Thời Mặc phát hoảng, anh khẽ động tay, giọng nói khàn khàn, yếu ớt: "Cô nhìn tôi vậy làm gì?"
"Không có gì." Cô chống tay lên má, ánh mắt không còn lạnh lùng như trước nữa: "Đột nhiên muốn đi bơi cùng anh."
Thời Mặc: "… Hả?"
"Tôi đùa đấy." Bộp một tiếng, cô gấp quyển sách lại rồi để nó lên trên bàn, từ từ đứng dậy: "Tôi đi kêu người ta chuẩn bị một số món thanh đạm, ăn cho hạ hoả."
Thời Mặc: "…"
Không biết có phải là ảo giác của anh hay không mà Thời Mặc cứ cảm thấy lời nói của cô chứa cả sự nghiền ngẫm.
Lúc sắp đi đến cửa, bước chân của người phụ nữ dừng lại, bàn tay đang đặt trên tay nắm vặn cửa của cô cũng từ từ rút về, ngay sau đó cô xoay người bước đến bên giường, đến trước mặt của Thời Mặc, những ngón tay thon dài lành lạnh của người phụ nữ nâng cằm của anh lên, giây tiếp theo môi của Thời Mặc bị một đôi môi mềm mại chặn lại.
Cô thổi nhẹ một ngụm khí vào trong miệng của Thời Mặc, hai cánh môi cũng vì đó mà ma sát với nhau.
Thời Mặc nắm chặt hai tay, gân xanh ở trên mu bàn tay cũng nổi hết lên, trong đôi đồng tử đen láy chứa đầy sự ngạc nhiên và không kịp đề phòng.
Hôn…
Hôn anh rồi?
Thay vì nói là hôn, chi bằng nói đây chỉ đơn giản là tiếp xúc da thịt thôi.
Trong động tác của cô không có bất kì một chút tình cảm nào cả, chỉ là tâm huyết dâng trào muốn đùa giỡn hoặc chỉ đơn giản là muốn chạm vào thôi.
Trình Lạc rời khỏi môi Thời Mặc rất nhanh, mắt phượng thâm trầm nhìn thằng vào anh, giọng nói có chút quyến rũ quanh quẩn bên tai anh.
"Đây là phần của bảy ngày, coi như là quà xin lỗi của ngày hôm nay."
Quà xin lỗi?
Cô muốn ám chỉ cái gì? Ngất xỉu? Hay là chuyện có liên quan đến việc xây lại sở thú?
Thời Mặc hoàn toàn chìm vào mơ hồ, đợi đến khi cô rời đi rồi vẫn chưa hoàn hồn lại, có điều nhờ phúc của Trình Lạc, anh phát hiện mấy quỷ hồn kia càng không dám đến gần nữa.
Mỉm cười. JPG
Sau khi rời khỏi phòng khách, tâm trạng của Trình Lạc cảm thấy thoải mái bất ngờ, ngược lại trông dáng vẻ của Tiểu Thanh Long lại không được vui cho lắm.
Tiểu Thanh Long kéo góc áo, đi từng bước nhỏ ở bên cạnh Trình Lạc, thỉnh thoảng nhóc lại ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng của Trình Lạc, sau đó lại cúi đầu nhìn về phía mũi chân, cứ lặp đi lặp lại như thế nhưng mãi không chịu mở miệng nói chuyện.
Trình Lạc dừng bước, quay đầu, giơ tay ra đè cái đầu của Tiểu Thanh Long lại, tránh cho nhóc không để ý đâm đầu qua đây.
Nhóc khó khăn dừng lại, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của Trình Lạc.
"Sao thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!