Sự xuất hiện của Tiểu Thanh Long, đã thành công khiến cho lực chú ý của tất cả mọi người đều đặt lên trên người nhóc.
[Đứa trẻ này! Trông xinh quá đi mất!]
[Tôi nhớ lúc trước Trình Lạc ôm đứa bé này đi tìm Tô Vân Lý tính sổ, lúc đó không nhìn rõ mặt lắm.]
[Ha ha ha ha, bảo bối, em lộ hàng rồi.]
[Cap màn hình, cap màn hình, giữ lại làm của tin để sau này bảo cục cưng đến cưới tôi.]
[Lầu trên im miệng, bé con đã bị tôi bao thầu rồi!]
[Được rồi, vậy thì tôi chỉ có thể nhận thầu chú em Toàn Phong ở đằng sau thôi.]
[Đợi đã, trọng điểm của các người có phải sai rồi không?]
Mắt thấy chủ đề của cuộc nói chuyện sắp lệch mười vạn tám trăm dặm thì Trình Lạc đã dẫn theo tổ nhiếp ảnh ra ngoài.
Máy bay không người lái đem toàn cảnh mảnh đất hoang dã hiện lên trên màn hình của mọi người.
Đây không thể nghi ngờ gì nữa chính là một mảnh đất không tốt lành, lọt vào trong tấm mắt của mọi người phần lớn đều là vùng hoang vu. Đã là mùa hè rồi vậy mà ở trên mảnh đất này lại không có lấy một dấu vết nào chứng minh sự tồn tại của sinh vật, đến cả Ngôi nhà của rừng rậm cũng là dáng vẻ tàn tạ không chịu nổi. Thay vì nói đây là sở thú, còn không bằng gọi đây là khu phế tích bị bỏ đi còn hơn.
Sau khi xem xong toàn cảnh thì nhóm kiến trúc sư, nhà thiết kế đã đặt chân đến hiện trường.
Chỗ chính giữa sân có đặt một cái bàn, nhà thiết kế mở toàn bộ bản thiết kế ra.
"Đợi sau khi xây dựng lại xong, chúng ta sẽ đón thêm một số bộ phận động vật khác vào đây. Chúng ta sẽ tách động vật ăn thịt và động vật ăn chay riêng ra, khổng tước sẽ có một khu vực riêng của mình, một mặt khác xây dựng một khu ngắm cảnh…"
Trình Lạc đứng ở giữa, nhà thiết kế đã phân xong hết các khu vực trên mảnh đất hoang dã này. Ánh mắt của cô thâm trầm, ngón tay trắng nõn đè xuống, lập tức cắt ngang lời nói bình tĩnh và bình thản của nhà thiết kế.
Sự chú ý của tất cả mọi người đều đặt trên người Trình Lạc.
"Những thứ này đều không cần."
Nhà thiết kế sững sờ, vội vàng nói: "Cô Trình có gì không hài lòng ư?"
Cô nói: "Tất cả đều không hài lòng."
Nhà thiết kế: "…"
"Nhân viên đã đến chưa?" Trình Lạc nhìn về phía của Thời Mặc, lên tiếng hỏi.
Thời Mặc gật đầu: "Đã đến rồi, đều ở bên ngoài."
"Kêu bọn họ tháo toàn bộ lưới sắt với rào thép đi."
Nhà thiết kế lập tức xua tay: "Không được, động vật sẽ chạy hết ra ngoài mất."
"Không cần phải quản."
Lời này vừa dứt, mọi người đều sửng sốt.
Đến cả Thời Mặc cũng không hiểu ý đồ của Trình Lạc.
Vốn dĩ Thời Mặc định nhốt những con vật này vào trong lồng, sau đó vận chuyển bọn chúng đến nơi khác, tránh cho việc thi công ồn ào, ảnh hưởng đến chúng, khiến cho động vật điên cuồng. Nhưng xem ý tứ của Trình Lạc rõ ràng không có ý định làm như vậy.
Anh nhíu đôi lông mày đẹp mắt, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay mảnh mai của Trình Lạc: "Trình Lạc, chúng ta sẽ tháo rào sắt và lưới thép đi. Nhưng trước đó, chúng ta phải di chuyển những động vật này đi đã."
Cô lắc đầu, thản nhiên rút tay ra khỏi tay của Thời Mặc, lạnh nhạt nói: "Tôi muốn xây dựng một sở thú hoàn toàn tự do. Ở trong Ngôi nhà của rừng rậm, bọn chúng sẽ không bị lưới thép, rào sắt giam cầm, bọn chúng có thể tự do hoạt động ở trong khu vực này. Vậy nên…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!