Chương 2: (Vô Đề)

Trình Lạc không có cảm xúc đối với trẻ con loài người, thậm chí có thể nói là chán ghét.

Theo như Trình Lạc thấy, sinh mạng yếu ớt đó không thể nào chịu nổi một đòn. Bọn chúng nhỏ yếu, lại không thông minh, ăn uống tiêu tiểu còn phải có người khác đến chăm sóc, không giống như rồng con, cho dù không có ai quan tâm vẫn có thể sống rất tốt.

Nghĩ tới nghĩ lui, Trình Lạc quyết định đưa đứa trẻ này ra bên ngoài. 

Từ trong tàn dư kí ức của cô, đứa trẻ này phần lớn không phải là con của Tô Vân Lý đâu. Khoảng thời gian mà người xuyên không qua lại với Tô Vân Lý, lúc đó vẫn còn đang lằng nhằng không dứt với chồng cũ, cũng đã phát sinh ra quan hệ x. ác th. ịt.

Nhưng nếu như tùy tiện đi tìm đối phương thì đối phương chắc chắn sẽ không thừa nhận. 

Điều này khiến cô cảm thấy hơi phiền.

Sau khi đến nơi tận cùng của trời đất, Trình Lạc đã không còn vì bất cứ chuyện gì mà cảm thấy ưu sầu nữa. Cho dù trời có sập xuống thì cũng có những thần tiên khác gánh, nhưng hiện tại cô lại phải lo lắng những chuyện nhỏ nhặt như thế này. 

Quả nhiên vẫn là làm Lão tổ tốt hơn.

Trình Lạc nghĩ đến đây, không khỏi khẽ thở dài.

Lúc này sắc trời đã tối, ánh sao thưa thớt tô điểm trên bầu trời đêm, bên ngoài cửa sổ vắng lặng, thỉnh thoảng có tiếng mèo kêu truyền đến, vô cùng thanh tĩnh.

Cô liếc nhìn căn phòng bừa bộn, xắn tay áo lên, lần mò tìm cách quét tước.

Cô vừa mới lau xong được cái bàn thì Nhu Nhu chịu đói cả một ngày ở bên cạnh rốt cuộc không nhịn được nữa mà khóc oà lên, tiếng khóc vừa vang vừa chói tai.

Trình Lạc liếc nhóc một cái, lại cầm chiếc chổi ở bên cạnh lên, bắt đầu quét nhà.

Đợi đến khi cô quét nhà xong, Nhu Nhu ở một bên khóc mệt chả còn tí sức nào, lại cắn đầu ngón tay, nức nở thút tha thút thít, vô cùng uất ức nhìn cô.

Chính vào lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên, Nhu Nhu ở bên cạnh nghe thấy động tĩnh liền kìm lại nước mắt, nằm trên xe đẩy, chớp đôi mắt to tròn nhìn về phía cửa ra vào.

Trình Lạc bỏ cây chổi trong tay xuống, đi đến mở cửa.

Đứng ở ngoài cửa là một thím hơi béo, dáng vẻ vô cùng thân thiện và dễ gần.

"Cô là người hôm qua mới chuyển đến đúng không? Tôi là chủ nhà, hôm qua vừa hay không có ở nhà, nên cũng không qua đây chào hỏi cô được." Vừa nói, thím chủ nhà vừa đánh giá Trình Lạc từ trên xuống dưới.

Trình Lạc của hiện tại khác hẳn so với Trình Lạc quyến rũ xinh đẹp trước đây.

Trình Lạc cao 1m79, vốn xuất thân người mẫu với vòng eo mềm mại, thế nhưng giờ cô đã tàn tạ không còn chút cảm giác của người đẹp nào cả, béo lên thì không nói làm gì, da dẻ còn ảm đạm, vàng vọt, không ai thể nhận ra nổi cô chính là ảnh hậu Trình Lạc của trước kia.

Thím chủ nhà không hay lên mạng, tất nhiên không biết cô là ai, bà ấy cười lim dim nói: "Tôi lớn hơn cháu, cháu gọi tôi thím Yến là được."

Đang nói, thím chủ nhà liền chú ý đến Nhu Nhu đang cắn ngón tay ở sau lưng Trình Lạc.

Nhu Nhu sinh ra rất thanh tú đáng yêu, mái tóc vừa mềm vừa đen, khuôn mặt trắng, trông giống như một con búp bê sứ được điêu khắc vô cùng cẩn thận.

Thím Yến thích trẻ con, lại thấy Nhu Nhu đáng yêu, bà ấy lách qua người Trình Lạc bước vào nhà, cúi người trêu đùa với Nhu Nhu, vừa đùa vừa hỏi: "Đứa bé này trông xinh quá, con trai cháu à?"

Trình Lạc cau mày, không nói gì.

"Con trai út của thím cũng trạc tuổi cháu, cháu đã làm mẹ rồi mà thằng nhóc đó đến bóng dáng đối tượng của nó còn chưa thấy đâu." Thím Yến tự làm quen, cứ thế nói với cô.

"Có phải đói rồi không?" Nhìn thấy Nhu Nhu cứ ở đó cắn ngón tay, thím Yến không khỏi cất tiếng hỏi.

Trình Lạc cúi đầu ừ một tiếng: "Trong nhà không còn gì để ăn nữa rồi."

"Ôi giời, sao cháu không nói sớm." Thím Yến vỗ chân một cái: "Thấy cháu mới chuyển đến cũng không dễ dàng gì, cháu đợi thím một chút, thím đi lấy ít đồ ăn cho nhá."

Nói xong, thím Yến vội vàng lên lầu, chỉ một lúc sau, lại sách theo hai cái túi lớn xuống, đặt hết đồ lên bàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!