Kết quả ba ngày sau, chính Thời Mặc lại tự vả mặt mà thật sự tìm đến, hơn nữa còn thành khẩn cầu xin Trình Lạc tát anh thêm một cái nữa.
Nói cũng kỳ lạ, từ khi bản thân anh bị Trình Lạc đánh xong, những nam quỷ, nữ quỷ, tiểu quỷ và ác quỷ mà ngày trước hay bám lấy anh hiện tại đều không dám tới gần nữa. Chỉ cần là những nơi anh đi qua, những quỷ hồn kia nhất định sẽ né xa ba mét. Sau này anh thật sự nhịn không nổi nữa bèn kéo một cô bé lại hỏi thì mới biết được nguyên nhân.
Những tiểu quỷ chết sớm đó nói: "Anh bị đánh dấu rồi."
Đánh… đánh dấu?
Từ này khiến cho Thời Mặc cảm thấy hơi khó chịu, nghĩ ngợi một chút, có thể là do cái tát đó của Trình Lạc.
"Sau khi cô đánh tôi xong, bọn chúng không còn giẫm giày của tôi để lên giường, không còn dùng tóc quét lên người tôi khi tôi đang tắm nữa, càng không còn đột nhiên nhảy ra từ trong màn hình khi tôi xem TV nữa. Rốt cuộc cô làm thế nào vậy?"
Nhìn Trình Lạc ở trước mặt vẻ mặt của Thời Mặc nghiêm túc.
Thân làm một người đàn ông cao ngạo từ khi sinh ra đã có thể nhìn thấy quỷ, cuộc đời của anh rất đau khổ.
Theo lý mà nói, từ nhỏ đã nhìn thấy quỷ thì nên miễn dịch từ lâu rồi. Nhưng thuận theo sự tăng lên của tuổi tác, Thời Mặc càng ngày càng sợ, càng ngày càng sợ, càng ngày càng sợ. Lúc đầu bên cạnh anh chỉ xuất hiện tiểu quỷ, sau đó là quỷ thành niên, tiếp sau đó chính là lệ quỷ có tướng chết thê lương. Hai kẻ đằng trước đều không làm gì anh, thế nhưng thứ cuối cùng này không giống vậy.
Chúng rất thích trêu đùa Thời Mặc, buổi tối đi ngủ mà kéo mắt cá chân anh đã là nhẹ rồi đấy, quá đáng hơn là còn có tiếng lầm bầm bên tai anh, nói sẽ tìm một cơ hội cướp lấy thân thể của anh.
Anh bị doạ đến mức tè ra quần luôn rồi đấy được không hả!
Bởi vì chuyện gặp quỷ này quá kinh thế hãi tục, người nhà đều không quá tin , thậm chí còn trách mắng Thời Mặc. Họ nói anh thân là một người tiếp nhận xã hội chủ nghĩa, nên tôn trọng khoa học, đả đảo hết thảy yêu ma quỷ quái.
Được thôi, Thời Mặc phục rồi.
Thế nhưng ba ngày này, Thời Mặc cảm nhận được một cuộc sống mới mà anh chưa từng có từ trước đến nay!
Tuy là vẫn có thể nhìn thấy, nhưng bọn chúng không dám đến gần, đây là bước tiến trong việc nhìn thấy quỷ.
Trình Lạc hơi nhướng mày, tư thế lười biếng: "Thích không?"
"Ờ…"
Tư thái này, lời nói này của cô, sao cứ có cảm giác lạ lạ thế nào ấy nhỉ?
Thời Mặc nhìn trái ngó phải, sau khi xác định không có ai xong liền ngồi nghiêm chỉnh ở bên cạnh Trình Lạc, thấp giọng nói: "Cô Trình, chẳng lẽ… cô là đạo sĩ sao?"
"…"
Thần cmn đạo sĩ.
Cô chỉ là truyền một chút khí tức của mình thông qua da đến trên người Thời Mặc, bởi vì nó chỉ có tính tạm thời, vậy nên sẽ không duy trì được quá lâu. Giống như nước hoa vậy, đến một thời điểm nhất định sẽ tự tiêu tán.
"Nếu như cô đã không muốn nói cho tôi biết, vậy thì không cần phải nói nữa." Thời Mặc thấy ánh mắt của Trình Lạc dần dần trở nên thâm trầm. Anh đã sớm biết Trình Lạc không phải người bình thường rồi, nhưng lại không nghĩ đến chuyện cô có thần lực.
"Vậy nên…"
"Đưa mặt qua đây." Trình Lạc nhàn nhạt nói với Thời Mặc.
Thời Mặc giơ lòng tay của mình ra: "Lòng bàn tay được không?"
Ba ngày trước anh vác theo khuôn mặt sưng đỏ đó về liền bị người nhà đồng thời chất vấn, lần này đừng có lặp lại tình hình hôm đó nữa.
Trình Lạc cụp khoé mắt: "Mỗi ngày đều phải đánh thế này thì phiền phức lắm. Nếu như anh không để ý, tôi có thể cho anh nước thần của tôi, có thể duy trì trong nửa tháng."
"Thần… cái gì?"
Trình Lạc không kiên nhẫn lên tiếng: "Dùng ngôn ngữ của nhân loại các người thì chính là nước miếng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!