Chương 16: (Vô Đề)

Sau khi Tiểu Thanh Long khóc, nhóc mới nhận ra tình hình trước mắt có chút không đúng.

Nhóc ngơ ngơ ngác ngác nhìn xung quanh, chớp chớp mắt, chỉ tay vào ống truyền dịch trên đầu nói: "Sợi dây này là cái gì vậy?"

Trình Lạc khẽ thở dài, hơi thay đổi tư thế ngồi: "Ngươi không ở nơi tận cùng của trời đất mà chạy đến đây kiểu gì vậy?"

Cô có thể quay lại thì vẫn có thể hiểu được, nhưng Tiểu Thanh Long đột nhiên qua đây thì không hiểu nổi nữa.

Thằng nhóc này ngốc nghếch và bướng bỉnh, không biết biến hình, mỗi ngày đều giống như tên ngốc không đầu không não vậy. Hiện giờ nhóc đột nhiên xuyên qua đây, nói thế nào cũng không hiểu nổi.

Vẻ mặt của Tiểu Thanh Long mờ mịt trong giây lát, nhóc nhẹ nhàng nói: "Ta rất nhớ Long tổ, thế là ta đã ước nguyện với cái cây thần ở trong việc lạc đó, nói hy vọng có thể gặp lại Long tổ lần nữa. Sau đó ta đi ngủ một giấc, trong mộng ta nhìn thấy một đứa nhỏ bay đến chỗ của ta."

Trình Lạc trầm mặt, cầm gương đưa đến trước mặt Tiểu Thanh Long: "Có phải là đứa nhỏ này không?"

Tên nhóc ở trong gương trông mềm mại, dễ thương với đôi mày thanh tú, giống hệt với gương mặt mà Tiểu Thanh Long nhìn thấy ở trong giấc mơ.

Nhóc ngạc nhiên gật đầu: "Đúng vậy, ớ…?"

Sao nhóc lại trông giống hệt với người này vậy chứ!!!

Trình Lạc hiểu rồi.

Chỉ e là do chấp niệm của Tiểu Thanh Long quá sâu, đã động đến sức mạnh của cây thần, vì vậy mới khiến cho hai người hoán đổi thân xác.

Cô không hề lo lắng một người trần x. ác th. ịt như Nhu Nhu sẽ không sống được ở thần giới, mà ngược lại cái thằng nhóc ngốc nghếch đó sẽ càng sống tốt hơn. Chưa nói đến chuyện Thanh Long tự mang trên người sức mạnh của tứ phương, ở bên cạnh còn có quần thần khắp nơi phù hộ. Cho dù nhóc đó tạm thời không khai phá được năng lực của Thanh Long thì cũng không có ai dám bắt nạt chủ của phương Đông trong tương lai.

Ngược lại là Thanh Long…

Đột nhiên từ thần biến thành người, cũng không biết có thích ứng được không.

Thanh Long vừa mới xuyên qua đây vẫn còn giữ lại năng lực nghe được tiếng lòng của người khác, lập tức nghe được tiếng nói trong lòng của Trình Lạc.

Tiểu Thanh Long thông minh ngay lập tức hiểu được hoàn cảnh nơi mình đang sống.

Nhóc nở nụ cười với Trình Lạc: "Chỉ cần có thể ở cùng với Long tổ, cho dù có biến thành cỏ dại cũng không sao cả."

Nụ cười trong sáng cùng ánh mắt chân thành của Tiểu Thanh Long khiến cô trầm xuống, trái tim luôn sắt đá từ trước đến nay bỗng chốc tan chảy mất một góc.

"Tại sao ngươi lại nhớ ta? Lúc ở nơi tận cùng của trời đất ta cũng không đối xử tốt với ngươi mà."

Lúc đánh lúc mắng, đối đãi lạnh lùng.

Nhóc nói: "Bởi vì bên cạnh Long tổ chỉ có ta, nếu như không có ta, Long tổ sẽ rất cô đơn đấy."

"Tại sao ngươi lại cho rằng ta cô đơn?"

Tiểu Thanh Long dùng vẻ mặt cùng giọng điệu đương nhiên nói: "Nếu cứ luôn một mình như vậy thì đương nhiên sẽ cô đơn rồi. Bạch Hổ nói người đã sống lâu năm như vậy, đã không cần người khác bầu bạn nữa rồi. Thế nhưng ta cảm thấy… nếu như có người bầu bạn với người, chắc người sẽ thấy vui hơn nhiều."

Cô đột nhiên nắm chặt xương ngón tay, móng tay dài dài gần như sắp đâm sâu vào da thịt.

Mặt mày Trình Lạc thâm trầm, giọng nói khàn khàn: "Còn ngươi thì sao, bầu bạn với ta, ngươi có vui không?"

"Vui chứ."

"Lúc ta chết ngươi có buồn không?"

Tiêu Thanh Long nghiêm túc gật đầu: "Có, buồn không chịu được."

"…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!