Bệnh viện thú cưng vừa hay nằm ngay bên cạnh bệnh viện nhi. Sau khi đưa một người một chó lần lượt vào hai bệnh viện, Trình Lạc im lặng chờ đợi ở hành lang của bệnh viện.
Ánh đèn trên đỉnh đầu nhấp nháy, bệnh viện về đêm vắng vẻ, hiu quạnh không một bóng người.
Lúc trước rối loạn cô còn chưa cảm giác được, nhưng bây giờ bình tĩnh lại, mới nhận ra xương cốt khắp người đều đang đau nhức. Cô nhắm mắt, bình tĩnh lại nhịp tim, lảo đảo ngồi lên trên chiếc ghế bên cạnh.
Trình Lạc cúi đầu chăm chú nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cô, dưới ánh sáng trắng rực rỡ, màu đỏ của đá ruby giống hệt màu máu tươi, xung quanh nó ngưng tụ một vòng tròn đủ sắc màu lộng lẫy. Khi cô chạm nhẹ đầu ngón tay vào nó, chiếc nhẫn liền phát ra tiếng vù vù như lời đáp lại.
Ăn nhiều oán khí như vậy, chỉ sợ chiếc nhẫn này đã sớm không còn một chiếc nhẫn không gian bình thường nữa rồi. Cô cũng không sợ nó sẽ có tình cảm, điều cô sợ nó sẽ sinh ra nhẫn linh, rồi sẽ tìm đúng cơ hội đoạt lấy cơ thể của cô, hấp thụ linh hồn của cô. Giống như hôm nay vậy, nếu không phải ý chí của cô kiên định thì chỉ e là đã bị Ẩm Huyết hấp thu từ lâu rồi.
Trình Lạc có chút mệt mỏi, nhắm mắt lại chuẩn bị chợp mắt một lúc. Trong lúc mơ mơ màng màng, cô cảm thấy có một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng đỡ lấy đầu của cô, không để cho người cô trượt xuống.
"Người nhà của Nhu Nhu!"
Giọng nói của y tá lập tức khiến cô tỉnh táo lại, Trình Lạc mở mắt ra nhìn xung quanh, không có một ai.
Cô không quan tâm lắm, đứng dậy đi tới.
"Bị thương nhẹ, hơi sốt, tối nay cứ ở viện quan sát đã." Y tá đưa tờ phiếu đã viết xong đưa cho Trình Lạc: "Cô đi thanh toán viện phí trước đi, hiện tại thằng bé đang ngủ rồi, tốt nhất đừng đánh thức thằng bé."
Trình Lạc không nói nhiều, sau khi lấy hoá đơn đi thanh toán viện phí, cô lại đi sang bệnh viện thú y bên cạnh.
So với Nhu Nhu – người chỉ bị thương nhẹ, thì vết thương của Toàn Phong nghiêm trọng hơn nhiều.
Trên móng trái của nó được đắp một lớp thạch cao, trên cổ nó đeo một bộ cố định đầu để ngăn nó cử động lung tung, lúc này đang nằm trên chiếc giường bệnh nho nhỏ, ngẩn người nhìn ống truyền dịch trên đầu, vẻ mặt như chết lặng.
"Toàn Phong."
Nghe thấy giọng nói của Trình Lạc, cái đuôi của Toàn Phong lập tức dựng lên rồi bắt đầu vẫy mạnh.
"Gâu gâu gâu!"
Chủ nhân, cô đến tìm ta rồi đấy à, lúc nãy có phải người ta siêu dũng mãnh không!!
"Đồ chó ngốc." Trình Lạc – người nghe hiểu lời nó nói – bước lên phía trước mấy bước, duỗi tay ra xoa xoa cái tai của nó, sau đó quay sang nhìn bác sĩ: "Nó không sao chứ?"
"Bị chút nội thương, có điều không phải là vấn đề lớn gì." Nhìn vẻ mặt nịnh nọt của Toàn Phong, bác sĩ cười nói: "Con chó này của cô khá là thú vị đấy, lúc tôi bó xương cho nó rõ ràng là đau muốn chết nhưng nó nhất quyết chịu đựng không kêu, cái biểu cảm đó trông hài lắm luôn."
Anh ta làm bác sĩ thú cưng đã nhiều năm rồi, đã gặp không ít những con chó thú vị, nhưng cái kiểu hiểu nhân tình với chết cũng cần mặt mũi như thế này lại là lần đầu tiên, có lẽ về sau cũng sẽ không gặp được con thứ hai.
"Bên cạnh có một con Phốc cũng tới đây cùng với nó, con Phốc đó vừa mới cạo lông xong, cả người trụi lủi trông không đẹp lắm. Thế mà con chó này của cô ấy hả, cứ khoe khoang ở trước mặt người ta, làm chủ nhân của đối phương cũng tức không chịu nổi lại không dám nói gì."
Trình Lạc không ngừng phì cười, xoa xoa Toàn Phong, nói: "Nó cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi."
"…"
Nói bậy!! Răng với móng vuốt của trẫm cũng rất lợi hại!!
Toàn Phong không phục, quay ra nhe răng với bác sĩ, đang định giơ móng vuốt lên thì mới nhớ ra còn đang truyền dịch, thế là ngoan ngoãn nằm xuống, không dám động đậy.
"Gâu gâu gâu…" Chủ nhân nhỏ không có chuyện gì chứ?
Cái tên có bản lĩnh này thế mà còn biết quan tâm đến cái tên nhóc con kia.
"Không sao, không chết được." Trình Lạc vỗ vỗ cái đầu chó của Toàn Phong, nói với bác sĩ: "Nó cũng cần ở lại bệnh viện để quan sát à?"
"Phải ở viện một tuần, trông thương thế của nó giống như thể bị một vật nặng đập trúng vậy, tôi có thể mạo muội hỏi là tại sao lại thế này không?"
Trình Lạc cũng không giấu giếm, trực tiếp nói: "Một đứa trẻ con rơi từ trên lầu xuống, nó chạy qua đỡ rồi bị đập trúng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!