Vụ tai nạn hàng không lần này đã gây chấn động khắp cả thế giới, chuyến bay đó không có ai sống sót trở về, số người tử vong tổng cộng lên đến 197 người.
Trình Lạc đến đám tang của Hà Chỉ.
Thời tiết ngày hôm đó vô cùng u ám, mưa phùn bay bay trong không trung, vạn vật chìm ngập trong sương mù.
Cô đã gặp thím Yến, người phụ nữ cười hì hì với cô ngay lần đầu gặp mặt đó giờ đây tóc đã bạc trắng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi.
Thím Yến ngồi ngơ ngác ở trên linh đường, thân thể dưới bộ lễ phục màu đen co ro và tiều tuỵ.
Trình Lạc đi đến bên cạnh thím Yến, ngước mắt lên nhìn tấm ảnh đen trắng được treo ở chính giữa. Nụ cười của người thanh niên trong ảnh vẫn rạng rỡ như thường, trong mắt dường như mang theo cả ánh sáng, thứ ánh sáng giống như mặt trời vậy.
Phát hiện có người đến, thím Yến ngẩng đầu lên, hai mắt bà ấy sưng đỏ, trong đôi mắt ấy chứa đầy tơ máu. Từ lúc con trai mất đến giờ, bà ấy đã mấy ngày rồi chưa chợp mắt chút nào, khóc đến mức cạn cả nước mắt, đến giờ đã không thể rơi thêm một giọt nào nữa rồi.
"Lúc thím sắp xếp lại di vật có phát hiện cái này." Thím Yến lấy một tờ giấy được gấp chỉnh tề từ trong balo ra .
Trình Lạc nhận lấy, mở ra xem, phát hiện đây là một bức di thư.
"Có lẽ là thấy bản thân không còn hy vọng gì nữa, Hà Chỉ viết vội ở trên máy bay đấy…" Vừa nói, môi của thím Yến lại bắt đầu run lên, bà ấy nhìn ảnh của con trai, bi thương đến tột cùng, cả khớp hàm cũng bắt đầu đánh cầm cập với nhau.
Trình Lạc nắm lấy tờ giấy, nét chữ ở trên giấy vô cùng lộn xộn, trong tâm trí đột nhiên hiện ra một khung cảnh.
Giữa cái xóc nảy đong đưa của khoang máy bay, giữa tiếng hoảng sợ gầm rú của đám người, tiếng khóc chói tai của những đứa trẻ con…
Cô nhìn thấy Hà Chỉ móc giấy với bút từ trong balo ra, ôm theo tâm lý quyết tâm phải viết ra những dòng này.
[Tất cả quyền sở hữu tài sản sở thú thuộc về bạn hợp tác của tôi, cô Trình. Khi Thượng đế ban cho cô thiên phú này, cô bắt buộc phải gánh vác trách nhiệm tương ứng với nó, tôi tin tưởng cô.]
[Hà Chỉ, viết ngày 20 tháng 5 năm 2020.]
"Hà Chỉ từ nhỏ đã không chịu nghe lời thím, thím không cho nó đi Anh, nó cứ một hai phải đi, giờ thì tốt rồi, đến cả chút tro cốt cũng chẳng có… Đến cả một sợi tóc cũng không để lại."
"Hà Chỉ, con muốn mẹ sau này phải sống kiểu gì…"
Thím Yến đập đầu xuống đất, liên tiếp đập trán mình xuống, cho dù bong da tróc thịt cũng không dừng lại.
"Mẹ!" Con gái lớn đi tới, vội vàng ngăn thím Yến lại: "Mẹ đừng như vậy mà, mẹ còn có con, có Tiểu An ở bên mẹ mà, mẹ đừng như vậy…"
Con gái lớn ôm lấy thím Yến khóc lên, Tiểu An còn nhỏ tuổi ở một bên còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy mẹ và bà ngoại đang khóc, vì thế cũng ngay lập tức khóc ré lên cùng.
Giữ khung cảnh hỗn loạn, một người đàn ông gầy gò bước tới.
Mặt mày của người này có vài phần giống với Hà Chỉ, đuôi mắt trắng bệch, trạng thái tinh thần cũng không tốt lắm, nhưng so với thím Yến thì thoạt nhìn vẫn còn sót lại chút lý trí.
"Cháu chính là Trình Lạc?"
"Đúng vậy."
"Chú rất vui vì cháu đã đến đây." Bố Hà nhìn về phía thím Yến, người có vẻ như sắp ngất đi: "Lúc nhìn thấy bức di thư đó bọn chú cũng rất bất ngờ, nhưng nếu như đó là tâm nguyện trước khi mất của Hà Chỉ, vậy thì bọn chú cũng không có gì để nói cả."
Bố Hà và thím Yến đều là những người già lương thiện và tốt tính, ông ấy khẽ thở dài, hốc mắt phiếm hồng: "Thằng nhóc Hà Chỉ này từ nhỏ đã tốt bụng, cũng đối xử rất tốt với mấy con chó với mèo. Cháu nói xem một người tốt như vậy, sao nói đi là đi luôn vậy chứ?"
"…"
Trình Lạc không thể nào trả lời được.
Hà Chỉ ở trong bức ảnh đen trắng vẫn cười với cô, khiến cô lại nhớ đến buổi chiều hoàng hôn đó, người thanh niên không cam lòng ôm theo tâm nguyện đến gặp cô lần cuối cùng.
Trình Lạc cũng không hiểu được tâm trạng của bố Hà và thím Yến, cô mơ hồ biết rằng bản thân là trẻ mồ côi, nhờ có sự kiêu ngạo của bản thân nên mới bước được vào giới giải trí, từ từ dựng nên sự nghiệp. Có lúc Trình Lạc nghĩ, cho dù có một ngày bản thân chết rồi, có lẽ cũng không ai biết, cũng không có ai lập tang lễ cho cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!