Chương 13: (Vô Đề)

"Không phải mẹ đã nói với hai đứa là không được đến đây rồi sao?!" Không biết Tố Vãn đã đến đây từ lúc nào, một phải một trái túm lấy hai cô gái nhỏ mắng chúng một trận: "Còn chưa làm xong sách bài tập mà lại chạy lung tung khắp nơi làm gì?"

"Chú đó có thể nhìn thấy chúng ta." Cặp song sinh chỉ tay về phía Thời Mặc, vô cùng tủi thân nói: "Người ta không muốn làm bài tập đâu, muốn chơi cùng với chú kia cơ…"

"Đúng vậy!" Đứa nhóc lớn hơn một chút vừa giãy giụa vừa không sợ chết nói: "Bọn con không muốn làm bài tập nữa đâu. Hơn nữa, cũng có phải chỉ có hai đứa tụi con thôi đâu, còn có cả đám Tiểu Kiệt bọn họ cũng bày trò đùa dai mà, sao mẹ không mắng Tiểu Kiệt."

"Tiểu Kiệt?"

"Bọn họ đến đây cùng tụi con mà, ở ngay sau lưng…" Cặp song sinh quay đầu lại, phát hiện sau lưng mình chẳng có một ai. 

Nó sững sờ vài giây, sau đó chẹp miệng khẽ chửi thầm một tiếng không có tinh thần đạo đức, cúi thấp đầu không dám cãi thêm câu nào nữa.

Tô Vãn thở dài, dáng vẻ hiện tại của cô con gái hoàn toàn khơi dậy cơn tức giận của cô ấy: "Mau về làm bài tập cho mẹ!"

Sau đó, Tô Vãn lại nhìn về phía Trình Lạc, khuôn mặt hối lỗi: "Lúc về tôi nhất định sẽ giáo huấn chúng, rất xin lỗi vì đã làm phiền đến cô."

Trình Lạc gọi Tố Vãn lại: "Cô có thể đưa chúng nó lên phòng sách trên tầng mà học, tôi lại tìm thấy mấy quyển sách bài tập tiếng anh ở trên đấy. Làm quỷ cũng phải học tiếng nước ngoài, chứ nhỡ sau này gặp phải con quỷ ngoại quốc nào lại bất đồng ngôn ngữ, không thể giao lưu được với nhau thì phiền phức lắm."

Tố Vãn suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng có chút đạo lí.

Từ sau khi bọn họ chết, ngày nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện làm sao để chơi khăm người khác, hoàn toàn quên mất văn hóa mới là quan trọng nhất. Cho dù là quỷ thì cũng phải làm một con quỷ có văn hoá, không phải sao? Nếu không đến lúc đó những con người có văn hoá chết đi biến thành quỷ văn hoá, nhìn thấy hai đứa con nhà cô ấy vẫn chưa biết chữ, há chẳng phải sẽ chê cười, giễu cợt chúng sao?

"Được, vậy tôi không làm phiền mọi người nữa. Đi thôi, lên lầu làm bài tập cho mẹ."

Cặp song sinh cảm thấy lòng như chết lặng, ánh mắt nhìn Trình Lạc tràn đầy sự lên án.

Cmn… Chị quả nhiên là ma quỷ!!!

Mấy nhóc quỷ con vừa rời đi thì vệ sĩ đã ôm Nhu Nhu đi vào.

Nhu Nhu cuộn tròn trong vòng tay của vệ sĩ, không nhúc nhích chút nào, ngoan ngoãn vô cùng.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy Trình Lạc đang ngồi trên ghế sofa, nhóc con rốt cuộc không nhịn nổi nữa, bẹp miệng gào khóc thành tiếng, giơ hai cánh tay về phía Trình Lạc, muốn được cô bế.

Vẻ mặt của Trình Lạc lạnh nhạt, không có lấy chút dao động.

"Cô Trình, con của cô." Vệ sĩ trực tiếp đặt Nhu Nhu ở bên cạnh Trình Lạc, quay đầu nhìn Thời Mặc: "Ngài Thời, chúng ta có thể đi rồi."

"…"

Không thấy anh ấy phản ứng gì, vệ sĩ gọi thêm tiếng nữa: "Ngài Thời?"

"…"

Vẫn không có chút phản ứng nào như cũ.

"Anh ấy ngất mất rồi." Trình Lạc thản nhiên tránh khỏi Nhu Nhu đang cọ cọ lên người cô, lạnh lùng nói: "Mau đưa anh ấy đi đi, nhìn thấy là phiền."

Vệ sĩ cảm thấy rất khó hiểu, lại không dám hỏi, không nói hai lời ôm Thời Mặc đã bất tỉnh lên, quay đầu rời đi.

"Mẹ ơi…"

Hai mắt của Nhu Nhu ầng ậng nước, bàn tay nhỏ bé của nhóc kéo kéo tay áo Trình Lạc, hai chân nhỏ duỗi ra, muốn bò vào trong lòng của cô.

Đôi mắt nhóc nhìn theo Trình Lạc, bởi vì còn nhỏ chưa có phát triển hoàn toàn, trông tròn tròn long lanh cực kì đáng yêu, mà lúc này đôi mắt của nhóc khi nhìn Trình Lạc chứa đầy chờ mong và uất ức.

Cô khẽ nâng cằm, lông mày trầm xuống, chỉ còn sự phiền chán và lạnh lùng. Trình Lạc mở miệng, nói đúng một từ: "Cút."

Chán ghét trẻ con, vô cùng chán ghét.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!