Chương 12: (Vô Đề)

Cửa xe mở ra, vệ sĩ cao lớn là người đầu tiên bước xuống xe, mặt không cảm xúc đi tới băng ghế sau, cúi người mở cửa, vẻ mặt kính cẩn.

Người đàn ông từ bên trong bước ra.

Gương mặt anh đặc biệt lạnh lùng dưới ánh nắng nhẹ nhàng.

Anh rất cao, phải đến 1m9. Anh mặc một thân vest đen, đôi chân thon dài, khí chất cao quý.

Nhưng thứ thu hút mắt người nhìn nhất vẫn là khuôn mặt kia, lông mày rậm, đôi mắt đào hoa dài mảnh, đôi môi mỏng gợi cảm mê người, bên cánh mũi phải còn có một nốt ruồi son, khiến cho khuôn mặt ấy càng thêm anh tuấn. Trên mặt anh không có chút biểu cảm nào, đôi mắt đen nhánh như một chiếc giếng cạn sâu không đáy, chỉ có sự thâm thuý và dáng vẻ không nhiễm bụi trần nhàn nhạt.

Người đàn ông đi trước đám vệ sĩ, lúc anh nhấc tay lên ngăn lại những người khác lộ ra khí phách khinh người, ngay cả Toàn Phong canh cửa cũng không thể không lui vào trong.

Trình Lạc mơ hồ cảm thấy người này có hơi quen, tựa như đã gặp anh ở đâu đó, nhưng do đã quá lâu, ký ức trở nên vụn vỡ và mờ mịt.

Anh bấm chuông cửa, Trình Lạc đi về phía trước, nhìn anh qua lan can.

"Có chuyện gì?"

Người đàn ông cụp mi xuống, bắt gặp ánh mắt của Trình Lạc.

Cô nhướng mi, đột nhiên cảm thấy người này có chút khác thường.

Mắt thường của người phàm có thể không phát hiện được, nhưng Trình Lạc có thể thấy rõ ràng có một luồng khí đen bao quanh người anh, đem lại cho người ta cảm giác vô cùng áp bách. Điều khiến Trình Lạc bất ngờ hơn cả là đôi mắt của anh, nó có màu đen tuyền, giống như một dải ngân hà vậy, đây là một đôi mắt âm dương.

Nói cách khác thì anh có thể nhìn thấy ma.

Đôi lông mày xinh đẹp của Trình Lạc không tự chủ giật giật. Mảnh đất này chẳng có gì, chỉ có quỷ là nhiều, oán khí càng nhiều hơn. Nếu như những con quỷ biết được người này thấy được chúng, có lẽ sẽ rất bất ngờ cũng rất vui mừng

Bởi dù sao thì trên đời này, trừ khi bọn họ nguyện ý cho con người thấy thì việc con người có thể chủ động nhìn thấy quỷ còn hiếm hơn rất nhiều. Trình Lạc có thể nhìn thấy bọn chúng, nhưng bọn chúng lại không dám chọc đến cô. Nay lại có một kẻ bọn chúng dám chọc đến đây, không biết bọn chúng sẽ kích động thành cái dạng gì luôn.

Nghĩ vậy, trên mặt cô nở nụ cười, sau đó nhanh nhẹn, dứt khoát mở cửa: "Tuy rằng tôi không biết anh đến tìm tôi có chuyện gì, nhưng thôi, mời vào."

Anh thu lại ánh mắt, đôi chân dài cất bước đi vào sở thú.

"Có tiện nói cho tôi biết tên của anh không?"

Người đàn ông liếc nhìn Trình Lạc một cách đầy ẩn ý, mở miệng nói: "Trí nhớ của cô Trình thật kém quá."

Giọng anh nhàn nhạt, trong lành và sạch sẽ: "Tôi tên là Thời Mặc, mấy năm trước chúng ta đã từng hợp tác một lần rồi."

Thời Mặc… 

Quả thực cô đã từng nghe qua, nhưng không nhớ rõ là ai.

Nếu là đối tượng hợp tác của cô trước khi xuyên qua thì không nhớ được cũng là đương nhiên thôi, dù sao cô cũng đã trải qua cả vạn năm, bây giờ còn lại ấn tượng đã là chuyện không dễ dàng gì rồi.

"Anh tìm tôi có chuyện gì à?"

Thời Mặc không nói, chỉ nhíu mày đánh giá xung quanh.

Hiện tại anh đang cảm thấy rất không tốt.

Khi còn cách toà nhà một đoạn nhất định, Thời Mặc lập tức thấy bên trên bầu trời có một đám mây đỏ đang đè nén. Ban đầu anh nghĩ đó là ảo giác của mình, nhưng khoảng cách gần thì ánh sáng đỏ đó càng rõ ràng. Hiện tại đứng ở đây chỗ này, ngoại trừ việc có thể nhìn thấy sự áp bách, đè nén của những oán khí kia ra, còn có mùi hôi thối và tanh tưởi đang xộc vào mũi.

Khó chịu, muốn nôn.

Thời Mặc không khỏi che mũi, liếc mắt nhìn một lượt thì nhìn thấy mặt đất lún sâu xuống dưới, có một con ma khuyết tật gãy chi màu trắng xám từ bên dưới bò lên, anh thản nhiên thu lại tầm nhìn.

"Có tiện đi vào trong nói chuyện không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!