Chương 11: (Vô Đề)

Tám giờ sáng, Hà Chỉ gửi tin nhắn cho cô về chuyện sẽ lên chuyến bay, sau khi Trình Lạc trả lời xong thì cô một mình đi đến phòng sách.

Phòng làm việc bị bỏ trống lâu ngày, bụi bặm bám đầy bốn phía của tủ sách. Trình Lạc bước tới kéo rèm cửa lên, ánh nắng rọi vào, lập tức xua tan khói mù ẩm ướt.

Sau đó, cô tìm thấy "Bài kiểm tra đầu vào đại học năm năm và mô phỏng ba năm", "Lý Lôi nói tiếng Anh" và một tấm bản đồ trong góc. Sau khi lấy hết đống sách chuẩn bị đem về cho đôi song sinh kia, Trình Lạc mở tấm bản đồ nhàu nát ra.

Đây là toàn bộ khung cảnh của sở thú và vùng đất xung quanh. Trước đây vẫn chưa cảm thấy gì, bây giờ nhìn vào bản đồ mới thấy diện tích đất ở đây rất rộng. Sở thú chỉ chiếm một phần rất nhỏ, những khu vực còn lại vẫn chưa được khai phá trở thành bãi hoang mà người đi đường nhìn thấy, lại thêm nguyên do là vì những tin đồn về chuyện ma quỷ, vậy nên không có bất kỳ một chủ đầu tư nào muốn thu mua mảnh đất này, cũng tức là hiện tại miếng đất khổng lồ này chính là tài sản của riêng mình Trình Lạc.

Sau khi cất bản đồ đi, Trình Lạc quay người đi đến sở thú đối diện với căn biệt thự.

Ngoài hai con mãng xà khổng lồ và con hổ mà cô nhìn thấy ngày hôm đó thì còn có lồng chim nhốt chim công, cách đó không xa là nơi sinh sống của một con voi, bên trái là mấy con khỉ vàng và một mạng lưới các hang sói được ngăn cách bằng một tấm lưới. Trình Lạc đếm một lượt, tổng số động vật hiện có trong sở thú rơi vào tầm khoảng 40-50 con, số lượng rất ít.

Chúng mệt mỏi nằm trên mặt đất, đôi mắt đờ đẫn, lộ ra vẻ cô đơn. Ngay cả khi con người đi ngang qua, chúng cũng không lộ ra một chút biểu cảm nào. Chúng cứ bất động nằm đó, thờ ơ nhìn như một người già mắc bệnh nan y đợi chờ cái chết đang đến gần vậy.

Chỉ trong chốc lát, Trình Lạc đã nghe thấy tiếng nói phát ra từ trong nội tâm của chúng.

"Chỉ cần chết là có thể đi gặp được đồng bạn rồi…"

"Con người đến giết tôi rồi."

"Cô ta đến giết chúng ta rồi…"

"Thật đáng sợ…"

"…"

Những âm thanh hỗn loạn lại mơ hồ cứ như vậy truyền đến tai cô, mỗi một tiếng nói đều gợi lên lòng thương trắc ẩn của một người thân làm Chúa tể vạn vật như cô.

Cô có thể không có tình cảm quá mãnh liệt với con người, nhưng những con vật có tình cảm thuần khiết như thế này, thật sự chiếm được tình yêu thương của cô.

Trình Lạc tiến lên vài bước, cúi người bế một con lợn nhỏ màu trắng đang run rẩy.

Chú lợn trắng nhỏ bé không biết từ đâu chạy tung tăng khắp sở thú, cũng không lo sợ bản thân sẽ trở thành thức ăn của sư tử.

Nó ủn ỉn hai tiếng trong vòng tay của Trình Lạc, cái mũi lợn lấm lem đất dụi dụi vào cánh tay của Trình Lạc.

Cô khẽ nhíu mày, cúi đầu dụi má lên tai nó, cũng không ghét bỏ bụi bẩn trên heo con và phân súc vật trên chân nó.

"Toàn Phong." Trình Lạc triệu hồi người hầu của mình.

"Gâu!!"

"Cái này cho mày."

Nhìn con heo trắng trẻo trên tay của Trình Lạc, mắt Toàn Phong sáng rực lên: "Gâu!!!"

Chủ nhân, cô định làm món thịt lợn con kho tàu cho tôi ăn đấy à!? Ôi giời ơi, tôi cảm động quá!

"Cắp nó qua bên hồ nước kia tắm sạch sẽ cho nó đi."

Sau đó Trình Lạc lại nói: "Cấm ăn."

"…"

"…"

Toàn Phong không phục, gâu gâu hai tiếng: "Lợn không phải để ăn sao? Nếu như chủ nhân không thích thịt lợn con kho tàu chúng ta có thể làm món thịt lợn con hấp, món thịt lợn hun khói hoặc sườn lợn nướng cũng được! Chủ nhân trước đây của tôi cũng hay làm món sườn lợn nướng cho tôi ăn lắm."

Cô vẫn không lên tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!