"Nói đi, bố mẹ hai đứa đâu?"
Nhìn thấy hai con quỷ nhỏ cứ im lặng, Trình Lạc hơi tăng giọng, vẻ mất kiên nhẫn trong mắt không còn che giấu được nữa.
Khí thế của cô rất mạnh mẽ.
Không biết có phải là do hoa mắt hay không, đôi chị em song sinh vậy mà lại nhìn thấy một tầng ánh sáng vàng nhạt vây quanh Trình Lạc, ánh vàng đó không chói mắt, lúc ẩn lúc hiện, khiến bọn họ không tự chủ được mà cảm thấy sợ hãi.
"Ở… ở bên ngoài." Một trong hai đứa trẻ sinh đôi ôm cái đầu người, dè dặt lùi về sau một bước, nhỏ giọng nói.
"Ở chỗ nào bên ngoài?"
"Trên… trên cây, người đang treo cổ trên cây."
"Kêu cô ta qua đây."
"Hả?" Cặp song sinh mở to mắt: "Qua… qua đây?"
Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi rõ ràng của hai đứa nhỏ, Trình Lạc không nhịn được bật cười: "Sao, bây giờ sợ rồi à? Sao lúc nãy cãi nhau không biết sợ hả?"
Cặp song sinh im miệng, cúi đầu không nói gì.
Cô bé còn lại cao hơn cô bé kia rõ ràng ngang ngược hơn, ngay sau khi Trình Lạc nói xong, nó nhe nanh múa vuốt xông về phía Trình Lạc, giọng nói sắc bén đến đáng sợ.
"Chị ơi! Không thì em cũng vặn đầu chị xuống làm bóng chơi nhé!"
Bóng của nó bay nhanh đến mức chỉ mới nhìn thấy một tia tàn ảnh đen đỏ, giây tiếp theo, người chị song sinh lộ ra móng vuốt sắc bén chợt nhào tới trước người của Trình Lạc, nhưng trước khi nó đặt tay lên cổ Trình Lạc, nó cảm thấy thắt lưng của mình đã bị người ta khống chế.
Cô chị gái song sinh ngây thơ mờ mịt chớp mắt, không khỏi cúi đầu xuống.
Chỉ thấy hai tay Trình Lạc giữ lấy eo của nó, rõ ràng cảm giác cô dùng không nhiều sức, nhưng bản thân lại không thể cử động được, nó thu tay về, vùng vẫy hai cái, phát hiện vẫn không sao thoát khỏi tay của Trình Lạc.
Nhìn thấy sắc mặt đã rất bất ổn kia của cô chị sinh đôi, trên môi Trình Lạc hiện lên một nụ cười lạnh, cổ tay khẽ xoay một cái, lôi con quỷ nhỏ lên giường, sau đó kéo cái váy bẩn đến không nhìn nổi của nó ra, hung hăng đánh vào mông nó.
"Mày định vặn đầu của ai hả?"
Trình Lạc vừa hỏi, bàn tay đánh xuống mạnh hơn.
"Nếu như mẹ mày không dạy mày thì để chị dạy mày, biết bây giờ mấy giờ rồi không hả?"
Con quỷ nhỏ nhìn cô chằm chằm, không nói gì, dáng vẻ bị đánh đến ngốc luôn rồi.
Sao… sao có thể như thế được?
Tại sao người này có thể đánh nó được?
Ma không có thực thể, vì không có thực thể nên bọn họ mới muốn làm gì thì làm. Bình thường chỉ có chuyện bọn họ đánh con người, làm gì có chuyện con người đánh lại được bọn họ.
Mấu chốt là…
Đánh đau quá!
Nó đau đến nỗi có chút không chịu nổi, hai chân vung lên vung xuống, rốt cuộc nhịn không được khóc thét lên.
Tiếng khóc của quỷ rất thê lương, lại còn cực kỳ thảm thiết.
Những động vật ở xung quanh cảm nhận được tiếng khóc này đều từ trong mộng tỉnh dậy, phát ra những tiếng động sột soạt sột soạt bất an.
"Trả lời chị, bây giờ mấy giờ rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!