Bên ngoài cửa sổ là màn đêm.
Bên trong thì đèn đóm sáng rực và không khí tràn đầy tĩnh lặng.
Đôi chân dài của người đàn ông bắt chéo ngồi trên ghế sofa, ánh mắt anh ta nhìn cô như được ngâm trong băng lạnh.
Trên bàn đặt một bản thỏa thuận, cây bút máy màu đen nằm im bên cạnh.
Tay Trình Lạc nắm chặt thành quyền, khuôn mặt xinh đẹp dần dần tái nhợt.
Cô ngước mắt lên, đôi môi mấp máy một lúc lâu mới thốt ra với giọng khàn khàn: "Vân Lý…"
"Ký đi, đối với cô hay với tôi cũng đều tốt cả."
Giọng nói của anh lành lạnh, gần như là vô cùng tàn nhẫn.
Cùng với những lời này được nói ra, Trình Lạc cảm thấy mình như bị người ta đâm một dao vào ngực, máu tươi đầm đìa, đau đớn đến tận xương tủy.
Cô cắn chặt răng, sắc mặt càng nhợt nhạt hơn, mở miệng nói: "Em sẽ không ký, anh cứ chơi bời ở bên ngoài như thế nào cũng được tùy anh, nhưng vị trí bà Tô… Chỉ có thể là em."
Cô nói xong, Tô Vân Lý nở nụ cười, là nụ cười giễu cợt, cũng là khinh thường.
"Trình Lạc, có phải cô đã hiểu lầm gì đó rồi không?" Tô Vân Lý nhìn thẳng vào cô: "Hôn nhân của tôi và cô vốn là một cuộc giao dịch. Tôi cho cô sự nổi tiếng, cô thì cho tôi một gia đình. Hiện giờ giao dịch đã được hủy bỏ, cô và tôi ai về nhà nấy, không ai nợ ai cả."
Trình Lạc giữ chặt váy, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, những sợi tóc rơi xuống tán loạn, đôi mắt đỏ quạch nhìn anh, trông vô cùng nhếch nhác.
Cô rất rõ Tô Vân Lý là loại người thế nào, cao quý kiêu ngạo, lạnh lùng vô tình, thành trì ở sâu trong trái tim anh luôn có một người, nhưng người đó không phải là cô…
Cho dù như vậy…
Trình Lạc vẫn yêu anh sâu sắc, cho dù có chết đi cũng không muốn tách khỏi người đàn ông này.
"Vân Lý…" Trình Lạc đứng dậy, đi tới quỳ trước mặt anh, ngón tay lạnh như băng dè dặt kéo góc áo của anh.
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, nước mắt rơi xuống lã chã: "Nếu chúng ta ly hôn thì Nhu Nhu phải làm sao bây giờ? Thằng bé còn nhỏ, không thể không có bố. Em cầu xin anh, em không ngại việc của anh và Triệu Vi Ninh, thật sự không ngại, anh đừng bỏ em, em cầu xin anh…"
Tô Vân Lý rũ mắt xuống nhìn người phụ nữ trước mặt.
Đã từng là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, kiêu ngạo tự phụ, lúc này đây đã trở nên vừa hèn mọn vừa xấu hổ. Đôi mắt mang theo vẻ cầu xin kia càng khiến anh chán ghét vô cùng.
Tô Vân Lý gỡ tay của cô ra, lạnh lùng nói: "Vi Ninh để bụng."
Trái tim Trình Lạc hoàn toàn rơi xuống vực sâu.
Anh lại nói thêm, biểu cảm trên mặt càng hờ hững: "Con trai? Cô từng qua lại với nhiều người đàn ông như vậy, ai biết đứa trẻ ấy có phải là con của tôi hay không!"
Nói xong, Tô Vân Lý đứng dậy, chỉ để lại cho cô một bóng lưng cao ngạo.
"Ký hay không ký tùy ý cô. Chỉ có điều tôi có chuyện muốn thông báo cho cô, ngày mai Vi Ninh sẽ dọn tới đây sống, trước lúc đó, tốt nhất là cô nên dẫn con của mình rời khỏi đây. Bằng không thì tôi không ngại dùng thủ đoạn đặc biệt đâu."Ký ức dừng lại ở đây.
Trình Lạc nằm ngửa trên giường, hai con mắt nhìn thẳng lên trần nhà ố vàng.
Những hình ảnh trong đầu này đến từ chính người đã xuyên không chiếm lấy cơ thể cô.
Thời gian trôi qua đã quá lâu, có một số thứ từ lâu đã không còn rõ nữa.
Cô láng máng nhớ ra là mình vừa đoạt giải, sau đó vừa tỉnh ngủ thì liền có cảm giác mình đi tới một thế giới lạ lẫm. Đó là một thế giới hỗn độn, trời đất nối liền, vạn vật hư ảo, trước mắt đều là bầu trời mênh mông, mà cô bị mắc kẹt trong một quả cầu nho nhỏ, trôi dạt tự do không mục đích ở khắp nơi. Mãi cho đến khi Bàn Cổ* thức tỉnh, khai thiên lập địa, trải qua ngàn năm trôi dạt tự do, Trình Lạc được sinh ra thế gian, trở thành con Rồng chân thật đầu tiên và là sự sống duy nhất trong thế giới nguyên thủy.
(*Bàn Cổ là thần tạo ra vũ trụ trong thần thoại TQ)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!