Chương 50: (Vô Đề)

Chim ngốc dị thế 24

Editor: Meounonna

Lại đến thời kỳ tìm bạn đời mỗi năm, Mâu và tộc nhân của mình cùng đi qua thông đạo tới một thế giới khác. Thế giới này và thế giới nguyên bản của hắn hoàn toàn khác nhau, nhưng đây là một thế giới khá tuyệt, dân bản địa tương đối đông, phần lớn chủng tộc đều rất yếu, chỉ có vài loài như cự long (rồng khổng lồ), lôi hổ (cọp sấm) và hoả điểu (chim lửa) có thể hình to là không dễ chọc thôi.

Địa bàn ở đây vô cùng rộng lớn, thứ có thể ăn cũng rất nhiều, mỗi năm Mâu đến thế giới này, tuy chưa tìm được bạn đời, nhưng cũng sống rất vui vẻ. Chủng tộc của hắn là báo hoa, khi chạy cực kỳ nhanh và hung mãnh như tia chớp, ngay cả lôi hổ (cọp sấm) có tốc độ nhanh nhất của thế giới này cũng không chạy lại bọn hắn.

Sau khi rời khỏi tộc nhân, Mâu suy nghĩ hắn nên đi tới nơi năm ngoái mình từng ở xem thử trước, hay là tìm một nơi khác sống, thuận tay bẻ một nắm lá cây thơm dày dặn nhiều nước ném vào miệng nhai, Mâu nhẹ nhàng sải bước xuyên qua một cánh rừng nhỏ.

Bất chợt, tai tròn trên đỉnh đầu hắn nhúc nhích vài cái, hắn nghe thấy giọng nói của một giống cái, âm thanh mềm mại như vậy, vừa nghe liền biết là một giống cái đáng yêu. Mâu nheo mắt lại, nhảy lên trên cây, lẻn về phía phương hướng có âm thanh truyền đến. Quả nhiên đi chưa được bao lâu, Mâu nhìn thấy giữa rừng có một giống cái đang hái nấm.

Dải lụa đan bằng những sợi tơ nhiều màu cột trên mái tóc dài màu đen, trên người mặc một chiếc váy màu lam lục, vừa nhỏ vừa tinh tế. Mắt của Mâu lập tức sáng lên, xoa tay nhảy xuống cây, đi đến giống cái đang ở một mình đằng kia.

Tô Huỳnh hái xong nấm tro ở dưới cái cây này, vừa xoay đầu liền nhìn thấy một đôi mắt tròn xoe, một người đàn ông đang chơi trò cosplay tai và đuôi thú (*) đứng ở đằng sau mình, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm cô.

(*)(*) Raw là: play: bạn nào biết cái này nghĩa là gì góp ý với mình với nha. Mình nghĩ có lẽ là do con báo hoa này có hình dạng bán thú nên tác giả nói vậy.

Cư dân bản địa của thế giới này hay là người của thế giới khác đến tìm bạn đời vậy cà? Tô Huỳnh nghĩ, anh trai này chắc không phải đến hỏi đường đâu nhỉ.

"Em thuộc chủng tộc nào vậy, làm giống cái của anh, nhé?" Mâu nói xong, bèn đợi giống cái trước mặt trả lời. Hắn tính toán cả rồi, nếu đối phương đồng ý, hắn ta có thể đúng lý hợp tình mang người ta đi, nếu đối phương không đồng ý, hắn sẽ trực tiếp cướp người sau đó chạy biến ngay, dù sao không có chủng tộc nào có thể chạy nhanh được như hắn, đến lúc đó cứ coi như giống cái không chịu, hắn cũng cướp người đi mất rồi.

Về phần giống cái này có giống đực hay chưa, Mâu không thèm quan tâm. Loài báo hoa của hắn, đa phần đều thích cướp giống cái của người khác, thật sự rất xấu xa.

Tô Huỳnh nghe thấy người đàn ông trước mặt trong mắt hiện lên tia hung ác hỏi một câu không thân thiện chút nào, đột nhiên có hơi cảm thông cho hắn.

"Người anh em, cậu nhìn phía sau cậu trước đi." Tô Huỳnh chỉ vào phía sau của hắn.

Mâu cảm thấy không ổn, đột nhiên quay đầu, còn chưa kịp nhìn rõ sau lưng có gì, liền cảm thấy đôi tai trên đầu đau xót, chính hắn không ngờ lại bị nhấc lên trên bầu trời.

Tuy tên chủng loài là báo hoa (*), nhưng bọn hắn sẽ không trôi nổi trên bầu trời giống mây đâu, cho nên cảm giác của Mâu

- người đầu tiên lên trên bầu trời… không được tốt lắm. Bất kì con báo hoa nào bị kéo tai và đuôi nhấc lên trên không trung, phản ứng đầu tiên sẽ là "Á! Lỗ tai của ông đây đau quá!"

(*)(*): Raw là : vân báo, vân là mây, liên quan đến bầu trời.

Tô Huỳnh một tay nâng rổ, một tay che ở trước mắt nhìn ra đằng xa. Hồng bay nhanh quá, đem người anh em kia đến nơi cao như vậy, cô không nhìn rõ được tình hình chỗ đó.

Mâu đau đến mức không ngừng giẫy giụa, vẹo đầu xem người tập kích hắn là chủng tộc gì. Vừa nhìn, hắn hơi ngẩn người ra, đây là giống đực à? Trông xinh đẹp quá đi mất! Là chủng tộc hắn chưa từng thấy qua, trên mái tóc dài màu trắng cực kỳ lộng lẫy thắt một dải lụa được nạm đá pha lê màu sắc rực rỡ, thân hình thon dài mạnh mẽ, đôi cánh màu đen phía sau vừa to rộng vừa hoa lệ, quả thực là người xinh đẹp nhất mà Mâu từng thấy.

Nhưng mà đẹp tới đâu cũng là giống đực, Mâu tiếc thầm trong bụng ba giấy, tiếp tục giẫy giụa. Giống đực đang kẹp tai và đuôi hắn hình như không cảm thấy mệt tí nào, nhẹ nhàng đưa hắn lên bầu trời rất cao, mắt Mâu trợn lớn nhìn một bầy chim đang bay qua bên người mình, càng ngày càng giẫy mạnh hơn.

"Ồ, xem ra ngươi không thích bay trên bầu trời, vậy ta sẽ buông ngươi xuống nhé." Mâu nghe thấy giống đực này bình tĩnh nói xong, sau đó hắn bị mất trọng lực, ngã sấp mặt xuống đất.

"Á——-!"

Một tiếng ầm đùng vang lên cực lớn, bụi bặm bay tứ tung, nơi Mâu rơi xuống xuất hiện một cái hố.

Hồng ôm ngực quạt cánh chầm chậm tiếp đất, còn muốn đi xem xem người đã chết chưa, liền nghe thấy giọng nói kêu to "sao thế sao thế" từ đằng xa xít.

"Hồng! Có phải lại tóm được tên vô lại nào nữa không! Để chị xử cho!" Thải quay về rồi, đem về thú săn hôm nay của bé, là một con khủng long lùn, bự hơn cô bé rất nhiều lần. Bé vứt con khủng long lùn ấy đi, lại một âm thanh vang dội, đập vào trên người tên xui xẻo Mâu, Mâu

- kẻ chưa kịp bò dậy

- lại trúng một phát công kích nặng, suýt chút nữa là đi chầu ông bà luôn.

Nhưng loài báo hoa thuộc về chủng tộc có sức sống tương đối ngoan cường, cho dù liên tiếp bị trọng thương, cũng vẫn chưa chết.

Hồng nhìn thoáng qua bên chỗ mẹ mình, thấy ba ôm một đống trứng chim hạ cánh xuống bên cạnh mẹ, bèn đi theo chị gái nhìn xem tên vô lại muốn cướp mẹ của họ kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!