Chương 48: (Vô Đề)

Chim ngốc dị thế 22

Editor: Meounonna

Cuộc sống trên thuyền của Tô Huỳnh ngày trước có thể khái quát thành các hoạt động như ăn cơm, đi ngủ, đánh Hoa. Từ sau khi trên thuyền có thêm một quả trứng, thì cuộc sống thường ngày của cô biến thành ăn cơm, đi ngủ, ôm trứng, đánh Hoa.

Mỗi ngày cô đều phải tốn rất nhiều thời gian trông chừng quả trứng đó, chuyện này hoàn toàn không phải vì cô không nỡ rồi xa quả trứng ấy một phút nào, mà là vì chỉ cần cô không trông chừng, cái tên Hoa kia sẽ lén lút ôm trứng đi chơi. Cách chơi đa dạng nhiều kiểu, giật gân nguy hiểm, hơn nữa anh còn có tật xấu dạy hoài không sửa, làm Tô Huỳnh rất đau đầu.

Lúc mới đầu, Tô Huỳnh phát hiện trứng trong nôi biến mất, vô cùng hoảng sợ đi tìm Hoa, kết quả nhìn thấy anh đang chơi bắn bi, mấy viên đá tròn lớn lăn qua lăn lại, đâm tới đâm lui trên thuyền, trong đó còn có quả trứng màu rất bắt mắt kia nữa, nó cũng là viên "bi" lăn nhanh nhất. Tô Huỳnh tức giận hét lên một tiếng xông đến khống chế tên vô lại trộm trứng

- Hoa ném anh vào một xó, sau đó ôm trứng giẫm lên đuôi cá của Hoa dạy dỗ anh cả một tiếng đồng hồ.

"Em dạy anh chơi bắn bi, là bảo anh lấy trứng của mình đem đi lăn chơi hả? Lỡ trứng bị đụng vỡ thì sao? Lỡ bị rớt xuống nước không tìm được nữa thì phải làm sao hả?"

Tô Huỳnh nói một câu lại v**t v* quả trứng trong lòng một cái, luôn cảm thấy bé con nhà mình đáng thương đáng yêu, người ba ấu trĩ thật thiếu dạy dỗ. Hoa nằm vật vờ ở đó như một con cá chết, thái độ nhận sai rất thành khẩn, thế là Tô Huỳnh tha thứ cho anh.

Lần thứ hai phát hiện không thấy trứng đâu, Tô Huỳnh không sợ như lần trước nữa, trực tiếp đi tìm Hoa, quả nhiên thấy trứng đang ở chỗ anh, anh ôm trứng ngồi bên mạn thuyền, còn chưa đợi Tô Huỳnh mở miệng gọi, liền thấy anh bất chợt vứt trứng vào trong nước, Tô Huỳnh

- người nhìn thấy cảnh này

- nghẹn một hơi ở cổ họng suýt chút nữa không thở được.

Ngay lúc quả trứng kia sắp rơi vào trong nước, đột nhiên có một con cá to từ trong nước nhảy ra, tiếp lấy quả trứng màu kia bằng miệng thảy trở về, được Hoa chụp lại. Cứ y như là chơi bóng, Hoa còn khen người ta chơi hay nữa, "Tiếp hay lắm!" Sau đó hai tay lại quăng trứng ra, lần nữa vứt trứng ra cho con cá tương tự như cá heo kia tiếp lấy sau đó thảy trở về.

Tô Huỳnh: "…"

Hoa lần nữa biến thành cá chết nằm dài dưới đất, mắt mở to nhìn theo Tô Huỳnh ôm trứng quay về.

Lần thứ ba phát hiện trong nôi trống rỗng, Tô Huỳnh đã không còn bày ra vẻ mặt gì nữa, tìm Hoa một cái, thì trông thấy anh đang đặt quả trứng kia trên đuôi cá, cứ như là diễn xiếc vậy lăn trứng từ đuôi cá tới eo, sao đó lại lăn từ eo tới đuôi cá, lộc cộc lộc cộc, lộc cộc lộc cộc.

Tô Huỳnh đấm một cú vào bụng Hoa, cẩn thận đặt trứng trở về chỗ cũ, sau đó hì hục kéo lê đuôi cá của Hoa quăng anh vào trong nước, chỉ vào trán anh ra lệnh, "Không được lên đây, ở yên trong nước cho em!"

Hoa: "Quìn Quìn Quìn, anh đang chơi với con thôi mà em."

Tô Huỳnh: "Chơi thêm vài lần nữa bé con bị anh chơi chết luôn thì có." Đột nhiên có loại cảm giác chua xót muốn ôm con về nhà mẹ đẻ, đáng tiếc nghĩ tới chuyện nhà mẹ đẻ không về được nữa, bỗng chốc lòng càng thêm chua xót.

Hoa: "Sẽ không có chuyện đó đâu, tộc trưởng cũng thường chơi mà, chẳng phải mấy đứa nhóc vẫn có thể bình an phá vỏ hay sao."

Tô Huỳnh không nói nên lời, cô nhìn nhầm tộc trưởng rồi, hoá ra ông ấy lại là một tộc trưởng như vậy! Chắc chắn là lúc nhỏ chơi trứng của người khác bị Hoa nhìn thấy, cho nên bây giờ Hoa mới bắt chước học theo!

Tô Huỳnh đầu đau tim mệt, bắt đầu ăn cơm ngủ nghỉ cũng ôm trứng, hoàn toàn không cho Hoa thời gian ở một mình với quả trứng. Nhưng Hoa cũng không ầm ĩ đòi chơi trứng nữa, lần nào Tô Huỳnh ôm trứng cảnh giác nhìn anh, Hoa sẽ tươi cười ghé sát vào, lúc thì sờ vào trứng, lúc thì v**t v* cô, cũng không tuỳ tiện quậy quọ nữa.

Cô rất có lý do để nghi ngờ, con chim tâm cơ

- Hoa này chính là muốn cô ôm trứng ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, không đi làm những việc khác nữa.

Hoa thì khuôn mặt đầy vẻ vô tội.

Những ngày tháng hai vợ chồng ôm trứng chung sống cùng nhau cứ thế trôi qua nửa tháng, quả trứng kia cuối cùng cũng có động tĩnh không giống bình thường. Ngày hôm ấy vẫn là một ngày rất trong lành, mặt biển bình lặng, gió nhẹ miên man, trên mặt biển phẳng lặng có một đám mây trắng mềm mại to lớn rơi xuống, trông có vẻ rất ngon.

Mạch suy nghĩ của Tô Huỳnh từ "Đám mây đó giống hamburger hay giống bánh bao hơn" biến thành "Tối hôm nay ăn gì", đột nhiên phát hiện Hoa lười nhác ngóc đầu dậy.

Tô Huỳnh: "Anh làm gì vậy?"

Hoa một tay chống cằm, một tay gõ vào quả trứng trong lòng cô vài cái. Ngón tay của anh rất dài, đỉnh đầu rất nhọn, giống với móng vuốt hơn là tay. Ngón tay nhọn như vậy chọc lên trên trứng, Tô Huỳnh kéo tay anh ra ngay, "Đừng có gõ, gõ hư rồi thì sao…"

Một câu nói nghẹn lại trong cổ họng, Tô Huỳnh nhìn chằm chằm quả trứng, nhìn vào khe hở đột nhiên nứt ra bên trên.

"Bây giờ thì tốt rồi, anh xem anh đi, gõ nứt quả trứng rồi nè!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!